Lần này, Hạ Thiên Tường cũng không ngoan ngoãn nằm xuống mà chỉ nói: “Có thể nên cởi đồ ra rồi hãy nằm xuống không?”
Tô Nhược Hân lập tức đỏ mặt.
Cô thật sự không chịu nổi bản lĩnh “nghĩ gì nói đó” của người đàn ông này nữa rồi.
Rõ ràng anh có thể không nói câu này, cởi áo ngoài rồi nằm xuống để cô bôi rượu thuốc là được rồi.
Còn cứ phải hỏi rõ từng chữ.
“Nhược Hân, em đỏ mặt là vì anh muốn cởi quần áo à?”
Tô Nhược Hân vung chân đạp tới: “Anh im đi.”
“Nhưng không cởi thì đâu thể bôi rượu thuốc lên vết thương trên người anh được.” Hạ Thiên Tường vẫn nghiêm túc nói, lúc này anh một lòng một dạ muốn biến chuyện cởi quần áo thành chuyện đương nhiên, khiến Tô Nhược Hân đồng ý là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.
“Vậy thì không bôi cho anh nữa, để anh đau chết luôn.” Tô Nhược Hân tức giận trừng Hạ Thiên Tường.
Sau đó, cô bèn bị Hạ Thiên Tường ôm vào lòng, ngồi hẳn xuống giường: “Được, vậy thì để anh đau đến chết đi.”
Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, lúc này mới phát hiện ra đã lâu rồi cô và anh không ở cùng trong một phòng ngủ thế này.
Tô Nhược Hân không dám động đậy.
Vì dù Hạ Thiên Tường không cởi quần áo, cô cũng biết chỗ nào trên người anh bị thương.
Dù chỉ là vết thương ngoài da, đều không nghiêm trọng, nhưng nếu cô thật sự động vào những vết thương đó thì chắc chắn anh sẽ đau.
Dù anh không để tâm, nhưng vừa nhìn vào mặt anh, thì cô sẽ lo lắng.
Cô im lặng cởi một cúc áo của anh.
Bàn tay nhỏ bé chậm rãi di chuyển trên áo người đàn ông.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có bàn tay nhỏ bé của Tô Nhược Hân vẫn không dừng lại.
Cuối cùng vẫn không cởi hết quần áo.
Nhưng sau khi tháo cúc áo sơ mi, vết thương trên người anh lập tức lộ hết ra ngoài.
Tô Nhược Hân cầm lấy rượu thuốc, từ từ xoa bóp vết thương cho anh: “Sau này không được đánh nhau nữa.”
“Ừm, chỉ cần người khác không ra tay trước, anh sẽ không đánh nhau.”
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải anh có vệ sĩ à, sau này dù là người khác ra tay trước, anh cũng không được đánh nhau.”
“Được.” Hạ Thiên Tường vẫn giữ tư thế cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng.
Ngón tay trắng nõn của cô thấm rượu thuốc bôi lên vết thương của anh, ngón tay kia tựa như một tác phẩm nghệ thuật, khiến anh chỉ muốn ngậm vào miệng.
“Còn nữa, nếu Cận Liễm đã là anh trai của em thì sau này anh phải nhường anh ấy một chút, dù gì anh ấy cũng là anh vợ của anh mà.” Ừm, hình như người ta đều gọi như thế.
Tô Nhược Hân vừa bôi rượu thuốc vừa thuận miệng nói mà không suy nghĩ.
Kết quả cô vừa nói xong, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt, cảm thấy hơi nóng.
Cô ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy ánh mắt vô cùng nóng bỏng của Hạ Thiên Tường: “Nhược Hân yêu anh, muốn cưới anh sao?”
Tô Nhược Hân ngơ ngác.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra mình vừa thuận miệng nói một tiếng “anh vợ” khiến Hạ Thiên Tường suy nghĩ lung tung, cô không khỏi hờn dỗi nói: “Em chỉ ví dụ mà thôi.”
“Ồ, nếu anh ta còn chưa phải là anh vợ thì lần sau anh vẫn sẽ đánh.”
“…” Tô Nhược Hân trừng Hạ Thiên Tường một cái, một lúc lâu sau đó, cô mới khẽ nói: “Không được dùng Cận Liễm uy hiếp em.”
“Được.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô gái, lúc này, cô có nói gì anh cũng sẽ đồng ý.
“Anh ấy bị thương nặng hơn anh, anh đi nói xin lỗi anh ấy đi.”
“…” Hạ Thiên Tường im lặng, anh rất muốn nói không, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Tô Nhược Hân, anh lại im lặng.
Người ta luôn nói nhất định phải luôn chiều chuộng con gái trước khi cưới, muốn gì được đó, nếu không sao cô có thể trở thành vợ của anh được.
Nhưng chuyện này cũng phải chiều theo khiến anh thấy không vui.
“Mời Cận Liễm ăn một bữa cơm đi, gọi mấy người bạn của anh nữa, lần trước bọn họ chuốc say anh ấy cũng là không lễ phép, đều phải nói xin lỗi.”
“Đi viện quán Hương Phi à?” Tô Nhược Hân nhắc đến chuyện anh bảo ba người bạn chuốc say Cận Liễm, Hạ Thiên Tường lại nhớ đến cảnh chèo thuyền trên hồ sen rộng mười dặm hôm đó.
“Lần này để Cận Liễm quyết định đi, đợi em hỏi anh ấy đã rồi tính.”
“Anh không được quyết định sao?” Ánh mắt Hạ Thiên Tường trở nên u ám.
“Không được, anh là bên nói xin lỗi.”
“Được.” Hạ Thiên Tường thầm mặc niệm Cận Liễm là anh vợ của mình ba lần mới đồng ý.
Anh thích cảm giác đầu ngón tay lành lạnh của cô bôi rượu thuốc cho anh.
Chỉ muốn cả đời đều như thế.
Thì ra bị thương cũng rất tốt.
Tô Nhược Hân bôi thuốc trước ngực của Hạ Thiên Tường xong, đang muốn dời lên trên thì chợt dừng lại: “Hạ Thiên Tường, ngọc của anh đâu?”
Tô Nhược Hân hỏi thế, Hạ Thiên Tường mới vô thức nhìn xuống ngực, quả nhiên viên ngọc chữ “Vạn’ kia không có ở đó.
Anh ôm lấy Tô Nhược Hân đứng dậy, đầu tiên là đặt Tô Nhược Hân đứng vững trên đất, sau đó nói: “Để anh đi tìm xem sao.”
Nói xong, anh bắt đầu sửa sang lại quần áo.
Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông đang chậm rãi cài cúc áo sơ mi, thậm chí còn không nghĩ đến việc thay một cái áo khác.
Hơn nữa, đầu ngón tay của anh còn đang run rẩy.
Cô lập tức nắm lấy tay Hạ Thiên Tường, nhỏ giọng nói: “Viên ngọc kia quan trọng lắm sao?”
Cô nhớ Lục Diễm Chi từng nói, viên ngọc đó là mạng sống của Hạ Thiên Tường, không thể rời khỏi người anh, không thể đưa cho bất cứ ai.
“Không biết.” Hạ Thiên Tường hít sâu, bình tĩnh nói: “Anh chỉ cảm thấy viên ngọc kia tượng trưng cho duyên phận giữa anh và em, không muốn làm mất nó.”
“Anh có thể bảo Phương Tấn đi tìm.”
“Ừm, anh gọi điện thoại ngay đây.”
Sau đó, Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho Phương Tấn, một lúc sau, anh cúp máy.
“Có Phương Tấn đi tìm rồi, để em tiếp tục bôi rượu thuốc cho anh.” Tô Nhược Hân cố ý nói.
Quả nhiên cô vừa nói xong, Hạ Thiên Tường lập tức tỏ vẻ không quan trọng: “Anh thật sự không sao cả, mấy chỗ sưng với máu bầm thế này chưa đến hai ngày là sẽ mất, anh phải đi làm, tiện thể đưa em đến phòng khám.”
“Không cần, em còn chưa ăn bữa sáng, em muốn anh cùng ăn bữa sáng với em.” Tô Nhược Hân nũng nịu, đồng thời còn đánh nhẹ Hạ Thiên Tường một cái.
Dù chỉ đánh nhẹ một cái, nhưng vẫn khiến anh bị dao động.
Hạ Thiên Tường suýt đã đồng ý Tô Nhược Hân, nhưng sau đó anh lại nói: “Hình như sáng nay Phương Tấn có hẹn khách hàng cho anh.”
“Hạ Thiên Tường, hôm nay là cuối tuần.”
“Được rồi, đi ăn bữa sáng.” Hạ Thiên Tường vừa nói vừa cài lại cúc áo cuối cùng, nắm lấy tay Tô Nhược Hân muốn đi xuống phòng ăn dưới tầng.
Tô Nhược Hân nhìn cổ áo cài kín cúc của Hạ Thiên Tường, trái tim chợt thấy hoang mang.
Người đàn ông này có một thói quen, chỉ cần không thắt cà vạt là sẽ không cài cúc áo.
Đi xuống lầu, đến phòng ăn.
Lục Diễm Chi đang ngồi một mình trước bàn ăn, thấy Hạ Thiên Tường nắm tay Tô Nhược Hân cùng đi xuống bèn nói: “Thiên Tường, Tô Nhược Hân, đến dùng bữa sáng đi.”
Tô Nhược Hân không khách sáo ngồi xuống: “Cảm ơn Chủ tịch Lục.” Cô vẫn trả lời một cách vừa lễ phép vừa xa cách.
Hôm qua cô làm thế với Anna cũng không hoàn toàn là vì Lục Diễm Chi, nhiều hơn là vì Hạ Thiên Tường và cô, Anna gây chuyện với cô, cũng gây chuyện với Hạ Thiên Tường.