Bát trong tay Tô Nhược Hân còn chưa để xuống, Hạ Thiên Vy và Hạ Thiên Thảo đã xông tới.
“Tô Nhược Hân, bà nội vẫn như thế, không hề khởi sắc tí nào, cô mau dập đầu cho tôi.”
“Không đúng, phải dập đầu tôi trước, là tôi đề nghị dập đầu trước tôi trước.” Hạ Thiên Thảo chặn ở trước mặt Hạ Thiên Vy.
“Tạo nghiệp, tạo nghiệp.” Bà cụ uống ít canh đã thoải mái hơn một chút, nhíu mày lẩm bẩm.
Hạ Thiên Thảo nghe thấy lời của bà cụ, mở miệng: “Bà nội, người tạo nghiệp là Tô Nhược Hân này, bà thật sự không nên uống canh của cô ta, bây giờ có phải không thoải mái không ạ?”
“Chắc chắn là không thoải mái rồi, uống canh nấu từ vỏ chuối gì đó, có thể thoải mái sao, Tô Nhược Hân, mau quỳ xuống trước chúng tôi, sau đó dập đầu mỗi người một cái trước chúng tôi đi.”
“Không đúng, phải dập ba cái.” Hạ Thiên Thảo kéo Hạ Thiên Vy, cô ta muốn ba cái, không muốn một cái.
Càng nhiều càng tốt.
“Hay là mỗi người chúng tôi dập đầu ba cái đi.” Hạ Thiên Chiếu cũng tới góp náo nhiệt, coi như là người đàn ông đầu tiên của nhà họ Hạ xen vào.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý.”
Người cùng thế hệ lập tức đáp lại, đều muốn giẫm Tô Nhược Hân dưới chân.
Những người bình thường bị Hạ Thiên Tường chèn ép hơn cả bã này, lúc này chính là nhìn Tô Nhược Hân không thuận mắt.
Tô Nhược Hân đều không quan tâm, luôn khuỵu xuống ở bên cạnh bà cụ xem phản ứng của bà cụ.
Lúc này cuối cùng cũng đứng dậy.
“Các người vừa rồi đang nói gì?”
“...” Mọi người đều phẫn nộ nhìn sang Tô Nhược Hân, bọn họ nói nhiều như vậy, ra lệnh Tô Nhược Hân nhiều như vậy, kết quả cô đều không nghe thấy sao?
“Là kêu cô dập đầu trước mỗi người chúng tôi, dập đầu xong thì cút ra khỏi nhà họ Hạ cho tôi.” Khựng lại hai giây, Hạ Thiên Vy cao ngạo gằn lên.
Đều là chủ ý của cô ta, cô ta lập tức muốn lập công.
Lông mày của Lục Diễm Chi nhíu chặt, muốn mở miệng nhưng lại không tiện mở miệng.
Chị Trương cũng rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Mắt thấy Tô Nhược Hân sắp bị ép dập đầu thì nghe thấy người giúp việc luôn túc trực bên bà cụ cất tiếng: “Bà cụ ổn rồi, nhìn xem, bà ấy đứng lên rồi.”
Người giúp việc nói vậy, tất cả mọi người đều theo phản xạ có điều kiện nhìn sang.
Sau đó, ai nấy đều há to miệng, không dám tin mà nhìn bà cụ đứng ổn định.
Lúc này cơ thể cũng không run nữa, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, đây tuyệt đối là sự thay đổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thật sự khỏe lại rồi.
“Không thể nào.”
“Không thể nào.”
Sắc mặt của Hạ Thiên Thảo và Hạ Thiên Vy lập tức tái đi.
Tô Nhược Hân từ từ xoay người, vừa rồi khẩn trương cứu chữa cho bà cụ, cho nên không có cò kè với Hạ Thiên Thảo, nhưng khi cô nấu canh, cô đã nói rất rõ với Hạ Thiên Vy: “Cô gái này, bệnh của bà nội khỏi rồi, cô có phải nên thực hiện lời hứa của cô rồi không?”
Hạ Thiên Vy mắt thấy mọi người nhìn sang mình hoặc là ánh mắt đồng cảm hoặc ánh mắt vui sướng như người khác gặp nạn thì lo lắng, xoay người kéo góc áo của mẹ Dương Xuân Lệ.
Dương Xuân Lệ bèn đi tới trước người của con gái, mỉm cười nói: “Trẻ con nói đùa mà thôi, sao lại coi là thật chứ? Không thể coi là thật.”
“Dì này, xin lỗi, tôi là nghiêm túc.” Tô Nhược Hân không nói đùa, cô vốn không muốn so đo với những người này, nhưng bọn họ thật sự hϊếp người quá đáng, lúc này không diệt uy phong của bọn họ, sau này sẽ còn nghĩ cách ức hϊếp cô.
Mà Hạ Thiên Tường còn chưa tỉnh, Lục Diễm Chi cũng không biết có suy nghĩ gì, dù sao cô cảm thấy vẫn là bản thân đáng tin nhất.
“Hạ Thiên Vy, là tự chị đề nghị muốn dập đầu, không phải là Tô Nhược Hân đề xuất, chị dập đầu trước Tô Nhược Hân đi.” Hạ Thiên Hương thấy Tô Nhược Hân chiếm lý, không khách sáo mà đổ thêm dầu vào lửa.