Nguyên tắc từ trước đến nay của cô đó là không được có suy nghĩ hãm hại người khác nhưng nhất định phải biết đề phòng người khác.
Nhưng cô lại không đề phòng Triệu Giai Linh được.
Cô còn một nguyên tắc khác đó là, người không làm gì mình thì mình cũng không làm gì người, nhưng nếu người đã làm gì mình thì mình phải đánh trả.
"Đừng mà... Tô Nhược Hân, tôi xin cậu... Tôi không muốn tiêm, tôi không muốn tiêm..." Chắc là Triệu Giai Linh đã sợ lắm rồi nên không hoảng hốt kêu la như lúc đầu nữa, mà giờ đổi thành cầu xin tha thứ, cả người chỉ muốn tránh thoát khỏi mũi tiêm của Tô Nhược Hân.
Tất nhiên là cô ta không tránh được.
Vì cô ta không thể nhúc nhích.
Trừ miệng được tự do nói năng ra thì cả người cô ta không có chỗ nào được tự do nữa cả.
Vạch một lỗ trên thận, nước tiểu sẽ tự động thoát qua cái lỗ tới đường ống nước nối thẳng với nhà vệ sinh.
Ở kết tràng cũng có một cái lỗ, chất bài tiết sẽ tiết ra ngoài thông qua cái lỗ đó.
Ống tiêm trong tay Tô Nhược Hân chầm chậm hạ xuống, sau đó chầm chậm tiêm vào.
Từ trước đến nay cô chưa từng muốn giết người như thế này cả.
Cô không thích Chu Cường Vinh nên không bao giờ tranh Chu Cường Vinh với Triệu Giai Linh, Triệu Giai Linh cũng chẳng có lí do gì mà cầm dao đâm cô cả.
Chính Triệu Giai Linh không theo đuổi Chu Cường Vinh được thì lại đổ lỗi lên đầu cô, kết cục của Triệu Giai Linh hôm nay là do chính cô ta gieo gió gặt bão thôi.
"Triệu Giai Linh, dù cậu không bị tâm thần thì cậu cũng không thể nào đi học đại học bình thường được, vì trên người cậu có hai cái lỗ, muốn đi ra ngoài thì phải treo túi đựng nước tiểu và túi đựng phân bên người." Cô mỉm cười nói xong rồi quay đầu lại tò mò nhìn Hạ Thiên Tường: "Thiên Tường, hai ca phẫu thuật mở thông đường ống này tốn không ít tiền nhỉ? Ai trả tiền thế?"
Nếu là Hạ Thiên Tường trả thì cô không thích đâu.
Sao phải trả tiền cho cô gái như Triệu Giai Linh chứ.
Không thể chi trả số tiền này được.
"Chính cô ta." Hạ Thiên Tường cười nhạt.
"Tôi... chính tôi trả tiền phẫu thuật sao? Không thể nào, không thể nào." Triệu Giai Linh hoảng sợ nhìn Hạ Thiên Tường, không thể nào có chuyện này được. Thận và kết tràng của cô ta đang rất khỏe mạnh lại bị mở thông hai lỗ, cô ta bị ép mà.
"Cô thiếu một quả thận, ừ, lấy tiền bán thận của cô để phẫu thuật mở thông đường ống cho cô ấy. Thận khỏe mạnh lại thành thận có ống thông, đại tràng khỏe mạnh cũng thành đại tràng có ống thông. Triệu Giai Linh, tôi cũng thấy đau xót thay cô."
"Thận của tôi... bán thận của tôi để đặt ống thông sao?" Triệu Giai Linh đã quên mất kim tiêm do Tô Nhược Hân tiêm vào.
Tuy phát tiêm đó đau nhưng cũng không thể nào đau đớn bằng việc cô ta không thể tiểu tiện như người bình thường được nữa.
Cô ta tàn phế thật rồi.
Cả người đều bị tàn phế rồi.
Tiền để phẫu thuật đặt ống thông còn là từ tiền bán thận của cô ta nữa chứ.
Nghĩ đến đây, hai mắt cô ta lồi lên, cả người phát điên giùng giằng: "Tô Nhược Hân, tôi muốn giết cậu, tôi muốn giết cậu."
Nhưng dù cô ta có giãy giụa thế nào thì cũng chỉ như một con súc vật đang bị nhốt lại, không thể nào giãy ra khỏi dây xích to thế được.
Tô Nhược Hân vững vàng tiêm hết thuốc trong ống tiêm vào trong người Triệu Giai Linh.
Sau đó thì lùi ra sau và lạnh nhạt nói: "Thiên Tường, chúng ta đi thôi."
Đời này, cô không muốn gặp lại cô gái này nữa.
Cô gái này suýt hủy hoại cả một đời của cô, khiến cô suýt không thể ngắm nhìn sự phồn hoa và tươi đẹp của thế giới này nữa.
"Đừng mà, Tô Nhược Hân, cậu đừng đi. Cậu thả tôi ra, cậu thả tôi ra đi, tôi phải rời khỏi nơi này..."
Thấy Tô Nhược Hân đi thật, Triệu Giai Linh giãy giụa mãi vẫn không được bắt đầu cầu xin Tô Nhược Hân trong tuyệt vọng.
"Phút giây mà câu đâm tôi một dao thì cậu phải biết kết cục của cậu bây giờ chứ. Triệu Giai Linh, trước khi vào đây cậu đã được hưởng sung hưởng sướng lâu thế rồi, cậu phải biết đủ."
Giờ cô đã hiểu những gì mà Hạ Thiên Tường, đó là làm cho Triệu Giai Linh vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật dù đã đâm cô, khiến Triệu Giai Linh ảo tưởng rằng tuy cô ta đã đâm người khác nhưng vẫn có thể cao ngạo, thậm chí là đầy hi vọng để đi học ở ngôi trường đại học tốt nhất.
Sau đó khiến Triệu Giai Linh rớt cái độp từ thiên đường xuống địa ngục.
Cảm giác chênh lệch đó, chắc chỉ có người từng trải qua mới cảm thụ được thôi.
Chắc chắn bây giờ Triệu Giai Linh đã cảm nhận được.
Bởi vì bây giờ cô ta chỉ còn nỗi tuyệt vọng sâu sắc thôi.
Thấy Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường đã mở cửa, cô ta càng cuống cuồng, thế là lại điên cuồng kêu gào: "Bà ta không cứu tôi thì ba mẹ tôi sẽ cứu tôi, chắc chắn sẽ đến cứu tôi."
Hạ Thiên Tường bỗng dừng bước, anh quay lưng với cô gái sau lưng và lạnh lùng nói: "Tôi quên nói việc này với cô, mẹ cô đã kí tên đồng ý đưa cô đến đây đấy."
"Không thể nào, không thể nào, mẹ tôi sẽ không ký tên, rõ ràng bà ấy rất yêu thương tôi."
"Triệu Giai Linh, bây giờ anh cô đã trở thành Chủ tịch của tập đoàn Triệu Thị, đây mới là điều mà mẹ cô muốn. Còn cô ấy à, cô chỉ là thứ có hay không cũng được mà thôi."
"A... Aaa..."
Tiếng kêu gào điên cuồng.
Nhưng nó càng lúc càng xa, không lâu sau đã biến mất khỏi tai Tô Nhược Hân.
Đến tận khi ngồi lên xe cô cũng không nói câu nào.
Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ ác độc như thế này.
Tuy là ác thật đấy, nhưng cô không hối hận.
Không hối hận vì kết cục của Triệu Giai Linh bây giờ.
Bugatti chầm chậm lái ra khỏi bệnh viện tâm thần.
Tô Nhược Hân yên lặng ngồi trên ghế, mãi đến khi xe đã vào nội thành mà cô cũng vẫn không nói gì.
"Nhược Hân, nếu em mềm lòng thì mình để cô ta ra ngoài." Một lúc lâu sau, Hạ Thiên Tường đột nhiên nói.
Tô Nhược Hân nghiêng người dựa vào Hạ Thiên Tường: "Tôi không mềm lòng đâu." Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu được cái tính cách lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, chắc chắn là anh đã từng trải qua bao nhiêu việc như việc Triệu Giai Linh đã làm với cô.
Vì đã trải qua nhiều việc như thế nên mới trở nên lạnh lùng.
Hạ Thiên Tường sờ đầu cô: "Muốn khóc thì khóc đi, tôi không cười em đâu."
Tô Nhược Hân sụt sịt, sau đó nghiêm túc đó: "Ừ tôi muốn khóc thật, nhưng tôi thử rồi mà không khóc được, thôi không khóc đâu. Hạ Thiên Tường, tôi cho anh thấy một nụ cười còn xấu hơn cả khóc được không?"
"Được, cười đi."
Thế là Tô Nhược Hân nhếch mép cười với Hạ Thiên Tường.
Đúng là một nụ cười còn tệ hơn hả khóc, nhưng nó cũng cho cô biết rằng, những chuyện trải qua trong quá trình trưởng thành đều đầy khó khăn.
Chiếc Bugatti chầm chậm dừng bên đường.
Hạ Thiên Tường dịu dàng ôm lấy Tô Nhược Hân đang dựa vào mình.
Chiếc cằm cứng cà nhẹ lên mái tóc cô, anh khép hờ mắt rồi nhẹ giọng nói: "Em không làm gì sai cả."
Mọi chuyện đều là sự sắp xếp của anh.
Tuy biết thế nhưng anh vẫn cảm nhận được sự khó chịu trong lòng cô gái này.
Cô gái này hiền lành quá.
Hiền đến mức khiến anh đau lòng.
"Hạ Thiên Tường, mẹ cô ta bỏ cô ta thật sao?" Lúc này, đây là chuyện duy nhất mà Tô Nhược Hân muốn hỏi.
Nếu là thật thì Triệu Giai Linh cũng thảm như cô vậy.
Vì cô cũng là một đứa bé bị ba mẹ bỏ rơi.
"Là thật."
Tô Nhược Hân lập tức bật khóc: "Được rồi, hay là mình tha cho cậu ấy đi. Hạ Thiên Tường, nếu cậu ấy khỏe lại được thì mình để cậu ấy sống tiếp đi."
Suy cho cùng cô cũng không thể tàn nhẫn đến cùng.
"Được." Hạ Thiên Tường vỗ lưng Tô Nhược Hân, trong lòng đau xót.
Chắc chắn là cô không biết anh đã làm bao nhiêu chuyện như thế.
Nếu cô biết thì cô có sợ anh không đây?