"Ừ, đi." Dậy thật sớm đi cùng cô đến nơi này, tất nhiên là muốn đi rồi.
"Xin nghỉ rồi?"
"Không cần." Anh là tổng giám đốc, anh muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, toàn công ty chỉ có một mình anh có thể nghỉ tùy thích không cần xin phép.
Tô Nhược Hân nghĩ lại thấy cũng đúng, mình tự xin mình nghỉ phép thật buồn cười: "Vậy anh phải rời khỏi công ty mấy ngày, như vậy được sao? Người nhà họ Hạ các anh có thể tìm anh gây phiền phức hay không?"
Cô nhớ rõ khi anh "hôn mê bất tỉnh" không chịu tỉnh lại, gia đình chú bác nhà họ Hạ xông vào nhà anh, bao vây Lục Diễm Chi, yêu cầu Lục Diễm Chi giao vị trí tổng giám đốc Hạ Thị của anh ra.
"Sẽ không." Hạ Thiên Tường phát hiện cô gái này đang lo lắng cho anh, vì vậy nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Từ khi anh "hoàn toàn" tỉnh lại, chú bác trong nhà họ Hạ không tìm anh gây chuyện nữa.
Khi anh chưa "tỉnh", bọn họ còn có can đảm gây chuyện, giờ anh đã tỉnh lại, bọn họ không có can đảm đó.
Cho dù muốn cũng không dám trắng trợn làm, sẽ chỉ âm thầm lén lút tiến hành.
Anh không sợ.
Rất nhiều người đều đang đợi hành lý.
Vốn là khoảng thời gian chờ đợi rất buồn chán, nhưng bởi vì có Hạ Thiên Tường ở bên mình, Tô Nhược Hân hoàn toàn không cảm thấy buồn chán, nhìn những chiếc vali không ngừng được chuyển ra, lại nhìn Hạ Thiên Tường bên cạnh, cảm giác như đang nằm mơ.
Đây là lần đầu tiên cô ra ngoài du lịch, thế mà còn là đi cùng Hạ Thiên Tường, giây phút này, chợt cảm thấy lần du lịch này chính là lần du lịch rất tuyệt vời rất hoàn mỹ.
Cô muốn ghi nhớ lần này cả đời.
Nhớ ở trong tim, toàn bộ hành trình đều là tốt đẹp.
Hành lý ra rồi, kết quả chỉ có của cô.
Toàn thân trên dưới Hạ Thiên Tường chỉ có một chiếc balo nhỏ, không mang theo nhiều đồ như cô.
"Hạ Thiên Tường, anh nói muốn ở cùng tôi mấy ngày, anh lại không mang theo quần áo tắm giặt, không cần thay sao? Sẽ bốc mùi đấy." Tô Nhược Hân nói rồi véo Hạ Thiên Tường một cái.
Véo ở trên cánh tay anh.
Người đàn ông liếc nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân, dường như anh đã rất quen thuộc dáng vẻ tùy tiện vừa nói ra tay đã ra tay này của cô.
"Muốn bốc mùi cũng là em bốc mùi cùng tôi."
"Còn lâu nhé, anh bẩn chết được." Nhưng khi nói câu này, nhớ đến Hạ Thiên Tường bởi vì thích sạch sẽ mà đặc biệt để chị Chiêm mua một căn phòng trọ, cô bèn chột dạ.
Nếu anh bẩn, vậy trên đời này không người nào sạch sẽ.
Lấy được hành lý, mặc dù là của Tô Nhược Hân, nhưng tất nhiên là Hạ Thiên Tường đẩy, Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường.
Giống như cô chính là hầu gái bé nhỏ của Hạ Thiên Tường.
Thời tiết rất đẹp.
Ánh mắt vừa đủ.
Mặc dù thời tiết giữa tháng sáu ở đây hơi nóng, nhưng không đến mức oi bức, được coi như thời tiết thoải mái nhất rồi.
Một cao một thấp ra khỏi sân bay.
Tô Nhược Hân nhìn hàng xa taxi kéo dài không dứt, nói: "Gọi một chiếc sao?" Nếu không, cô thật sự không cách nào tưởng tượng ra cảnh người đàn ông như Hạ Thiên Tường chen chúc trên xe bus đường dài cùng cô.
Anh là tổng giám đốc, ra ngoài luôn lái Bugatti.
Loại xe bus kia, chắc chắn anh không quen.
"Nghe em."
"Em muốn đi xe bus." Tô Nhược Hân mấp máy bờ môi, nhỏ giọng nói ra.
Cô cảm thấy có lẽ mình nói cũng vô dụng, chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ không đồng ý.
Không ngờ, cô vừa nói xong đã nghe thấy Hạ Thiên Tường nói: "Được, vậy đi xe bus."
Sau đó dẫn cô đến vị trí chờ xe bus bên cạnh sân bay.
Sân bay có rất nhiều người, hỏi thăm một chút là biết.
Mãi đến khi lên xe bus, chen chúc bên trong chiếc xe toàn là người, Tô Nhược Hân còn chưa tin nổi Hạ Thiên Tường thật sự lên xe với cô.
Rất nhiều người, bọn họ chỉ có thể chọn hàng cuối của xe bus.
"Em ngồi gần cửa sổ." Hạ Thiên Tường săn sóc đẩy Tô Nhược Hân ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, sau đó, anh ngồi ở bên cạnh cô.
Dáng người anh cao một mét chín, sau khi lên xe vẫn luôn rụt người hóp bụng đi lại, lúc này ngồi bên cạnh cô, càng lộ rõ chật chội trong xe: "Hạ Thiên Tường, anh còn tốt chứ?"
"Vẫn được." Hạ Thiên Tường nắm tay cô, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Xe chạy về phía thác nước lớn.
Tô Nhược Hân ngắm nhìn phong cảnh, đầu tiên dựa lên trên ghế ngồi, nhưng dựa một lát thì bị một cánh tay nhẹ nhàng kéo đến dựa vào bờ vai người đàn ông.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng nếu thật sự đẩy anh ra thì sẽ đẩy anh đến gần một người phụ nữ khác ở bên cạnh.
Mặc dù người phụ nữ kia là một bác gái chừng bốn mươi tuổi, nhưng Tô Nhược Hân vẫn không vui.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là từ khi cô và Hạ Thiên Tường ngồi xuống chỗ này, người phụ nữ kia cứ thi thoảng lại nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt đó, cô không thích.
Rất không thích.
Cho nên cô kiên quyết không đẩy Hạ Thiên Tường.
Xe bus lắc lắc lư lư, cũng chạy hơi chậm.
Nhưng Tô Nhược Hân lại rất vui vẻ, dù sao, chỉ cần Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cô, cô đều cảm thấy vui vẻ.
Chặng đường dài hơn một tiếng, khi đến bên ngoài khu du lịch thác nước lớn thì đã qua buổi trưa rồi.
Đúng lúc Tô Nhược Hân đang nghĩ xem có nên đi vào hay không, Hạ Thiên Tường đã kéo hành lý của cô đi dạo trên đường phố bên ngoài khu du lịch.
Đây là hoàn toàn không có ý tiến vào khu du lịch.
Tô Nhược Hân mở lịch trình Dương Mỹ Lan gửi cho mình trong điện thoại ra xem.
Quả nhiên Dương Mỹ Lan cũng sắp xếp hôm nay chỉ đến khu du lịch, trước tiên tìm nơi dừng chân bên ngoài khu du lịch chứ không phải đi vào tham quan, bởi vì đã xế chiều, đi vào căn bản không kịp tham quan cái gì.
Đi một lát, người đàn ông cũng không hỏi cô mà kéo cô vào một khách sạn sang trọng.
Lúc này Tô Nhược Hân quyết định không quan tâm đến hành trình tiếp theo nữa, dù sao đi theo Hạ Thiên Tường là được rồi.
Anh không cần nhìn đã dứt khoát dẫn cô đi, chứng tỏ trong lòng anh đã nắm chắc, biết phải dẫn cô đi nơi nào.
"Thưa cậu, thưa mợ, mời chọn phòng."
Kết quả vừa đến trước quầy ở đại sảnh, lại có người cho rằng bọn họ là vợ chồng.
"Chúng tôi muốn hai phòng." Tô Nhược Hân giành nói trước, cô cũng không muốn ở chung một phòng với Hạ Thiên Tường.
Cô phát hiện người đàn ông này có một thói hư tật xấu, đó chính là thích hôn cô.
Vừa hôn là có thể hôn đến sưng môi, tật xấu này phải sửa.
"Xin lỗi, bây giờ là mùa du lịch, trong khách sạn chỉ còn một phòng." Lễ tân kiểm tra trên máy tính rồi nói.
Tô Nhược Hân lập tức nghĩ đến lần trước cô bị lễ tân lừa ở phòng một giường lớn với Hạ Thiên Tường: "Hạ Thiên Tường, có phải anh lại giở trò rồi không?"
Lần này Hạ Thiên Tường hoàn toàn vô tội, nói: "Thật sự không có."
"Thưa mợ, sao vậy? Hai người là vợ chồng, ở một phòng không được sao?"
"Chúng… chúng tôi không phải vợ chồng." Tô Nhược Hân đành phải làm rõ, cũng vội vàng làm rõ.
Ngày mai vào khu du lịch, cô không muốn bờ môi trong những bức ảnh tự chụp của mình đều lộ rõ sưng tấy, như vậy xấu hổ chết được.
"Ha ha, vậy hai người cũng là bạn bè trai gái, đi du lịch, bạn bè trai gái đều ở chung, tránh lãng phí tiền phòng, phải không?"
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, nhìn trang phục người đàn ông này mặc đi, lấy bừa thứ nào trên người anh ta cũng phải mấy chục triệu, người đàn ông như vậy còn sợ lãng phí tiền phòng hay sao?
Nhưng cô còn chưa kịp phản bác thì đã nghe thấy Hạ Thiên Tường nói: "Nhược Hân, tiết kiệm là phẩm chất tốt đẹp, hơn nữa nơi này thật sự chỉ còn một phòng."