Nhược Hân: “Cậu nói vậy là muốn tìm người ở rể?”
Trẫm Là Đẹp Nhất: “Không mượn một người phụ nữ đã có đàn ông như cậu xen vào.”
Giọng điệu này, tất cả đều là ai oán.
Tô Nhược Hân cũng không vạch trần Dương Mỹ Lan: “Ừ, tất cả đều giao cho cậu, tớ có chút việc, đi làm đã, đặt xong vé máy bay rồi nói cho tớ thời gian khởi hành nhé, tạm biệt.”
Cô nhất định phải rời giường, bằng không, cũng sắp đến buổi trưa rồi.
Nếu giờ này còn không dậy, cô đoán chừng Tăng Hiểu Khê đang đợi cô ăn cơm rồi đi Long Thủ Sơn ở dưới tầng đã sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng rồi.
Quả nhiên, rửa mặt đánh răng xong, khi xuống tầng, Tăng Hiểu Khê đứng bật dậy: “Mẹ đi mang bữa sáng lên.”
“Mẹ nuôi, ông ngoại không sao, chúng ta ăn cơm xong rồi qua đó, cũng đúng lúc ông tỉnh dậy.”
“Ừm, mẹ gọi điện thoại rồi, anh trai mẹ nói tình huống hiện giờ của ông cụ rất ổn định, chỉ đợi ông cụ tỉnh lại thôi, nhưng mẹ cũng muốn có thể ở bên cạnh khi ông cụ tỉnh lại.” Lúc này Tăng Hiểu Khê mới nhận ra bản thân tỏ ra quá sốt ruột.
“Dạ, con cũng phải ở bên cạnh ông ngoại, sau này ông ngoại sẽ thích con.”
“Thích chứ, chắc chắn phải thích rồi, mẹ có một trai hai gái, đảm bảo ông ngoại con còn thích con hơn Cận Dĩnh nhiều.”
Tăng Hiểu Khê vừa nhắc đến Cận Dĩnh, Tô Nhược Hân lập tức cười nói: “Lúc trước chị gái lấy người nước ngoài, chắc chắn mẹ đã phản đối.”
Tăng Hiểu Khê đã mang bữa sáng lên, ngồi ở đối diện Tô Nhược Hân nói: “Phản đối cũng vô dụng, mẹ đã một khóc hai nháo ba thắt cổ, nhưng chị con vẫn ra nước ngoài, hừ, từ đó mẹ cũng coi như chưa từng sinh ra con bé ngốc kia.”
“Chắc chắn chị ấy cũng rất nhớ mẹ.” Mặc dù Tô Nhược Hân chưa từng gặp Cận Dĩnh, nhưng nhìn nếp nhà của nhà họ Cận, thật sự rất ấm áp, cho dù căn nhà lớn thế nào thì cũng có hương vị của một gia đình, cho nên, chắc chắn Cận Dĩnh cũng là một cô gái rất lưu luyến không muốn rời xa gia đình.
Chỉ là vì yêu nên mới rời xa ba mẹ, cũng không biết người đàn ông nước ngoài mà cô ấy lấy là người như thế nào.
“Không nhắc đến nó nữa, nhắc đến nó là mẹ lại bực mình, ăn cơm đi con.”
Tô Nhược Hân ăn cơm.
Sau đó Cận Hồng Huy cũng đi xuống.
Trước khi lên xe, ông ta bận rộn bưng hai ly cafe nóng đặt trong ngăn chứa, một ly cho Tăng Hiểu Khê, một ly cho Tô Nhược Hân.
“Cảm ơn ba nuôi.” Tô Nhược Hân nói.
“Xem đi, con gái thực lễ phép.” Phát hiện Tăng Hiểu Khê chỉ uống cafe chứ không nói lời nào, Cận Hồng Huy liếc nhìn Tăng Hiểu Khê.
“Tôi không lễ phép sao? Tôi là muốn thưởng thức tay nghề của ông trước rồi mới bình luận, ai biết cafe hôm nay ông pha có ngon hay không.”
“Bây giờ uống rồi, cảm thấy thế nào?”
“Cho nhiều đường quá, tôi sẽ béo lên.”
“Bà không béo.”
“Béo.”
…
Tô Nhược Hân ngồi trong một góc tràn đầy ánh nắng nghe Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy cãi lộn, đột nhiên phát hiện, hóa ra ngày tháng bình yên cô hằng mong muốn chính là như vậy, cô rất hâm mộ hai người bọn họ.
So với hôm qua đi suốt đêm đến khu nghỉ dưỡng Long Thủ Sơn, hôm nay thoải mái hơn rất nhiều.
Ánh nắng vừa vặn, dọc đường phong cảnh vô cùng vô tận.
Tiến vào khu nghỉ dưỡng Long Thủ Sơn, Tô Nhược Hân đã biết vì sao giá nhà nơi này lại đắt như vậy rồi.
Nói là ở vùng ngoại thành, nhưng thật ra cũng không xa xôi, nối liền với khu vực nội thành.
Hơn nữa, đường xá được xây dựng vô cùng đẹp.
Đường nhựa chia thành tám làn, ở nơi thông ra khu vực ngoại thành như vậy, con đường này thật sự rất rộng rãi.
Xe còn chưa dừng hẳn đã có người vây lại.
Tô Nhược Hân vừa xuống xe, lập tức có người đến che ô cho Tô Nhược Hân: “Cô Tô, cẩn thận phơi nắng.”
Ánh mặt trời giữa tháng sáu khá gay gắt, bây giờ là giữa trưa, lại càng oi bức hơn.
Tô Nhược Hân giơ tay nhận lấy chiếc ô: “Tự tôi che là được rồi.” Nhìn chị gái này, chắc hẳn là con gái họ hàng nào đó trong nhà họ Tăng, có nét hơi giống Tăng Hiểu Khê.
“Tính tình cô Tô thật tốt.” Chị gái mỉm cười, cũng không tranh giành với cô.
“Chúng ta cũng không chênh lệch là bao.” Cho nên cô mới không cần đối phương phục vụ.
Cô cũng không phải công chúa cao quý gì, tự mình làm mọi việc mới thoải mái.
“Tối qua nhờ có cô, nếu cô không đến, có lẽ ông ngoại không qua được, chắc chắn mẹ tôi sẽ khóc rất nhiều, cô còn nhỏ như vậy, học y thuật ở đâu thế?”
Câu hỏi này hơi làm khó Tô Nhược Hân.
Cô suy nghĩ, qua loa đáp: “Gặp may đúng dịp thôi.”
Cô chỉ là may mắn gặp được Hạ Thiên Tường, lại gặp được miếng ngọc bội kia của Hạ Thiên Tường.
Tính ra, tất cả đều đã có sắp xếp từ nơi sâu thẳm.
Cô gái biết Tô Nhược Hân không muốn nói nhiều nên không cố hỏi tiếp nữa.
Bị mọi người vây quanh lên tận trên tầng, Tô Nhược Hân thật sự không quen kiểu vây trước vây sau thế này.
Nhưng cũng không tiện đuổi người của nhà họ Tăng, dù sao đều là người thân mẹ nuôi Tăng Hiểu Khê của cô.
Bây giờ không khí trong biệt thự vô cùng trong lành, mặc dù thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, nhưng đã nhạt đi nhiều.
Cũng không còn mùi vị gay mũi như tối hôm qua.
Còn chưa tiến vào gian phòng đã thấy ông cụ bình thản nằm ở trên giường.
Không còn nhiều người vây quanh ông cụ như vậy nữa.
Tất cả mọi người đều biết, muốn ông cụ tỉnh lại, nhất định phải đảm bảo gian phòng thông thoáng.
“Nhóc Tô, cô đến rồi.” Mạc Tử Đơn vui mừng nghênh đón, sau đó vui vẻ nói: “Buổi sáng tôi châm cứu, thoạt nhìn hiệu quả cũng không tệ lắm.”
“Tất nhiên, thuật châm cứu của thầy thuốc Mạc cũng không phải chỉ là hư danh, ông ra tay, tôi yên tâm.” Tô Nhược Hân cười nói.
“Có thể được nhóc Tô khen ngợi, tôi đúng là có phúc ba đời.” Nhưng khi nói như vậy, Mạc Tử Đơn đã đổ đầy mồ hôi, từ khi phát hiện Tô Nhược Hân này là cao thủ châm cứu, ông ta cảm thấy mình thật sự không nên xưng là thánh thủ Trung y, cũng không dám tự nhận là cao thủ nữa rồi.
Ở trước mặt Tô Nhược Hân, ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
Nhất là sau khi thử dùng thủ pháp châm cứu Thanh Khắc, ông ta càng khâm phục Tô Nhược Hân sát đất, tốc độ châm cứu của ông ta chậm hơn Tô Nhược Hân không chỉ một nửa thôi đâu.
Tăng Bá cũng đi theo vào, nhưng ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm ông cụ.
Cho dù trước đó khen ngợi Tô Nhược Hân như thế nào, chắc chắn Tô Nhược Hân lợi hại bao nhiêu.
Nhưng chỉ cần ông cụ không tỉnh, Tô Nhược Hân vẫn chưa thật sự được coi là lợi hại.
Tô Nhược Hân cũng không để ý, đi đến trước giường quan sát tình huống của ông cụ.
Ông cụ vẫn đang truyền dịch, còn là dùng nước muối sinh lý.
Thấy Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm chai truyền dịch, Mạc Tử Đơn tò mò nói: “Nhóc Tô, vì sao tối qua cô đổi dịch truyền của ông cụ từ glucose sang nước muối sinh lý.”
“Bây giờ ông cụ mắc đái tháo đường type 2, nếu như tiếp tục dùng đường glucose, như vậy sẽ chỉ khiến bệnh tình của ông cụ nặng thêm.” Người mắc đái tháo đường không thể truyền glucose, nếu không lượng đường trong máu sẽ càng ngày càng cao, đó là điểm trí mạng.
“Không thể nào, tháng trước ông cụ mới làm kiểm tra toàn diện, đường huyết của ông cụ vẫn luôn trong mức độ bình thường.” Mạc Tử Đơn nói.
Tăng Bá cũng nói: “Đúng vậy, tất cả mọi người nói trong ba loại huyết áp, đường huyết, mỡ máu, ba tôi bị huyết áp cao và mỡ máu cao, duy nhất chỉ không bị đường huyết cao.
Tô Nhược Hân cười nói: “Đó là kiểm tra tháng trước, ừm, từ hôm nay trở đi ông cụ cần thay đổi chế độ ăn uống, chia làm nhiều bữa và lượng ăn ít hơn, phải nghiêm khắc khống chế mức độ hấp thụ đồ ăn, đặc biệt là thức ăn chứa nhiều đường, có thể không ăn thì không ăn, bây giờ chức năng đảo tụy của ông cụ mới bị tổn thương chút xíu, chỉ cần uống đúng thuốc là có thể từ từ bình phục, bằng không, nếu như thật sự không khống chế, vậy sẽ khiến cho hệ thống đảo tụy trong cơ thể ông cụ hoàn toàn mất đi tác dụng, khi đó thì phiền phức rồi.”