Hạ Thiên Tường đi thật rồi.
Không gian trống trải như đang nói với cô khi nãy chỉ là một giấc mơ, anh chưa từng đến đây.
Nhưng hơi thở của anh để lại trên môi cô lại vô cùng rõ ràng.
Cô tựa trên lan can, chợt nghĩ người đàn ông này để cô nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi là muốn cô danh chính ngôn thuận ở trong biệt thự nhà họ Cận.
Sau đó trở thành… hàng xóm của anh.
Như thế sẽ có thể gần quan được ban lộc…
Tô Nhược Hân không nghĩ tiếp nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng rồi.
Mãi đến khi quay lại phòng, nằm xuống lần nữa, trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ này.
Chắc chắn là thế.
Hạ Thiên Tường đúng là một tên lưu manh bại hoại.
Sau đó, cô bèn gửi những gì cô nghĩ cho Hạ Thiên Tường.
Ai ngờ vừa mới gửi xong, người đàn ông kia đã mặt dày trả lời.
“Chỉ bại hoại, lưu manh với em thôi.”
Có câu đàn ông không xấu phụ nữ không yêu.
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, Tô Nhược Hân tin câu nói kia rất chí lý.
Vì khi nhìn thấy tin nhắn, cô lại bắt đầu cười ngây ngô.
Cô nghĩ, hình như cô thật sự yêu Hạ Thiên Tường rồi.
Tô Nhược Hân ngẩn người nhìn điện thoại, mãi đến khi ngủ, cô vẫn không thoát khỏi đoạn chat đó.
Lúc ngủ, cô vẫn nghĩ hình như thế giới của cô thay đổi rồi.
Trở nên đẹp đẽ sáng sủa hơn.
Thay đổi đến mức cô hoa cả mắt.
Đã hơi không thể chấp nhận được nữa.
Tô Nhược Hân cứ thế vào ở trong nhà họ Cận.
Cô được Tăng Hiểu Khê cưng chiều như công chúa.
Lúc thức dậy mới phát hiện cô thật sự mặt dày ngủ đến lúc tự thức dậy.
Còn Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy cũng không đánh thức cô, tuỳ cô muốn ngủ đến mấy giờ thì ngủ.
Vừa mở mắt ra nhìn đồng hồ, đã là mười giờ mấy.
Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng.
Cô vội vàng rửa mặt xuống lầu.
Trong phòng khách, Cận Hồng Huy không có ở đây.
Chỉ có một mình Tăng Hiểu Khê vừa sờ mèo vừa xem phim.
Tô Nhược Hân đi tới: “Mẹ nuôi.”
“Mẹ đi nấu bữa sáng.” Nhìn thấy Tô Nhược Hân, Tăng Hiểu Khê lập tức đứng dậy, vội vàng chạy vào phòng bếp.
Tô Nhược Hân cũng vội đi theo: “Ba nuôi không có ở nhà ạ?”
“Buổi sáng ông ấy bị mấy ông già gọi đi rồi.”
“Đi họp sao?”
“Không phải, đi câu cá.” Tăng Hiểu Khê cười nói.
“Còn Cận Liễm thì sao?” Tối qua lúc đến đây cô cũng không nhìn thấy Cận Liễm, đây rõ ràng là nhà của anh ta.
Cô chỉ là một người ở nhờ thôi.
Cận Liễm mới là chủ nhân thật sự của nơi này.
“Đi công tác rồi, mấy ngày nữa mới về.”
Nghe Tăng Hiểu Khê nói Cận Liễm đi công tác, Tô Nhược Hân chợt nhớ tới Hạ Thiên Chiếu bị Hạ Thiên Tường đày tới châu Phi.
Nhưng cô chỉ nghĩ thế chứ cũng không hỏi nhiều.
“Có việc làm thật vui quá.” Cô thấy hâm mộ Cận Liễm, bây giờ cô cũng muốn tìm một công việc.
Tranh thủ lúc nghỉ hè kiếm chút tiền tiêu vặt.
“Nhược Hân, không phải mẹ nuôi muốn khen A Liễm, dù thằng nhóc này mới tiếp nhận công việc của ba nó không bao lâu, nhưng con xem đi, bây giờ mẹ và ba nó đều lùi về sau rồi, muốn giúp thì giúp, không muốn giúp một mình thằng bé cũng xử lý được, mấy tháng này việc kinh doanh của công ty vẫn luôn phát triển bền vững, Nhược Hân, con không thể suy xét đến A Liễm một lần nữa sao?”
Tô Nhược Hân day trán, cô cảm thấy nhà họ Cận cái gì cũng tốt, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đối xử tốt với cô, nhưng việc vừa mở miệng đã muốn khuyên cô từ con gái trở thành con dâu thì không tốt lắm, cô thấy hơi khó chấp nhận.
Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Mẹ nuôi, có lẽ con có người trong lòng rồi.”
“Là ai? Mau cho mẹ biết, mẹ nuôi chắc chắn sẽ điều tra giúp con tất cả thông tin về người này, kể cả việc cậu ta có giữ mình trong sạch không, sự nghiệp có phát triển không, nếu không có vấn đề, chắc chắn mẹ nuôi sẽ ủng hộ con, nhưng nếu có vấn đề, Nhược Hân, con nhất định phải từ bỏ.” Tăng Hiểu Khê căng thẳng hỏi Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân cảm thấy bản thân đang gây hoạ.
Bây giờ bảo cô nói ra tên Hạ Thiên Tường thì dường như còn sớm quá.
Dù sao cô cũng chỉ có chút cảm giác với anh mà thôi.
Về phần yêu, hình như cô còn chưa hiểu lắm, cũng không thể chắc chắn được.
“Con… Con đùa thôi, mẹ nuôi đừng hỏi nữa.”
Nhưng cô nói như thế, Tăng Hiểu Khê càng không chịu bỏ qua cho cô: “Nhìn dáng vẻ ngại ngùng đỏ mặt của con rõ ràng là đang yêu, để mẹ nhớ lại những người đàn ông tiếp xúc với con gần đây, chỉ có Hạ Thiên Chiếu và A Liễm thôi, A Liễm vẫn tốt hơn thằng nhóc xấu xa suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt Hạ Thiên Chiếu kia nhiều, Nhược Hân, con chọn A Liễm đi.”
Tô Nhược Hân hơi sửng sốt, sao Tăng Hiểu Khê không nói gần đây cô tiếp xúc với Hạ Thiên Tường nhiều nhất chứ.
Không biết Hạ Thiên Tường cho Tăng Hiểu Khê uống bùa mê thuốc lú gì, mà bà lại không hề nghi ngờ anh chút nào.
Có điều dù Tăng Hiểu Khê có hỏi hay không, thì cô cũng sẽ không nói.
Chuyện vẫn chưa chắc, sau khi nói rồi lại phát hiện đó vốn không phải tình yêu mà cô nghĩ thì mất mặt lắm.
“Mẹ nuôi, con còn nhỏ, tạm thời vẫn không muốn nói đến chuyện yêu đương.” Cho nên vẫn là nói sang chuyện khác thì hơn.
Hai người Hạ Thiên Chiếu và Cận Liễm đều rất tốt, chỉ là cô không có cảm giác với họ mà thôi.
Lúc này Tăng Hiểu Khê mới chịu bỏ qua cho cô.
Bữa sáng đã nấu từ trước, bây giờ được hâm nóng để trên bàn, Tô Nhược Hân nhanh chóng ăn xong.
Lúc ăn cô còn hơi ngượng ngùng, giờ này, một bữa ăn có thể tính là ăn sáng và ăn trưa cùng nhau luôn rồi.
Cô ăn, Tăng Hiểu Khê vẫn ăn cùng cô như tối qua.
Ánh mắt của bà ta khiến Tăng Hiểu Khê có cảm giác như ba mẹ chồng đang nhìn con dâu, Tăng Hiểu Khê thật sự thích cô, đối xử với cô như con gái.
Cô vừa đặt đũa xuống, Tăng Hiểu Khê bèn nói: “Không cần dọn dẹp đâu, lát nữa giúp việc theo giờ sẽ đến, chúng ta đi dạo phố đi, mẹ nuôi đi với con, cùng nhau mua thêm mấy bộ quần áo.”.
Truyện đề cử: Độc Gia Sủng Thê
“Việc này…” Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng, tối qua Tăng Hiểu Khê dẫn cô ra khỏi phòng tạm giam cô đã rất biết ơn rồi, bây giờ còn để Tăng Hiểu Khê mua quần áo cho cô, vô công bất thụ lộc, nếu cô nhận thì thật sự hơi quá đáng.
Thấy Tô Nhược Hân như thế, Tăng Hiểu Khê càng vui hơn: “Con không muốn tiêu tiền của mẹ đúng không?”
Tô Nhược Hân không ngờ Tăng Hiểu Khê lại nói thẳng như thế.
Nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy tính cách của Tăng Hiểu Khê luôn như thế, nghĩ sao nói vậy, thẳng thắn là đúng.
Không thẳng thắn mới là sai.
“Mẹ nuôi, con cảm thấy vô công bất thụ lộc, sao con có thể tiêu tiền của mẹ được?” Cô chỉ có mấy triệu tiền để dành, người phụ nữ như Tăng Hiểu Khê, mấy triệu kia đừng nói là mua quần áo, chỉ mua một đôi tất bà ta cũng chê không tốt.
Cô vừa nói xong, Tăng Hiểu Khê đã cười đáp: “Con tiêu tiền của mẹ là điều hiển nhiên, rõ ràng là có công mới nhận lộc, còn nữa, chẳng lẽ mấy bộ quần áo còn đắt tiền hơn cả mạng sống sao?”
Tô Nhược Hân không nói gì nữa, cô không thể phản bác lại lời nói này của Tăng Hiểu Khê, dường như khá có lý.
Có điều cô chữa bệnh cứu người chưa từng nghĩ đến việc kiếm tiền.
Chỉ đơn giản là muốn chữa bệnh cứu người thôi.
Thấy cô không nói gì, Tăng Hiểu Khê tiếp tục cười nói: “Đi thôi, thật ra con cũng không cần tiêu tiền của mẹ, là tiêu tiền của Hạ Thiên Tường, cậu Hạ cho mẹ một tấm thẻ vàng, chúng ta có thể thoải mái sử dụng.”