Nhìn anh ta dường như hơi căng thẳng, Tô Nhược Hân chỉ đành bỏ cuộc: “Vậy được, việc của anh thì tự anh giải quyết, chỉ cần dì Tăng không hỏi đến, thì tôi sẽ không chủ động gọi điện thoại cho bà ấy, cố gắng trải phẳng đường cho anh.”
“Cảm ơn.” Cận Liễm bước ra ngoài phòng đặt riêng, đi tụ họp với bạn bè.
Tô Nhược Hân gọi một bình nước dừa lớn, trong bình rải đầy hoa sen xinh đẹp, còn có cảm giác hơn cả ăn.
Một cái bóng phút chốc đập lên đống bừa bộn trên bàn.
Tô Nhược Hân tưởng là Cận Liễm quay lại, bèn nói: “Liễm Tử, gọi thêm cho chị hai món nữa, ăn chưa no.” Uể oải dựa vào ghế, không buồn giữ hình tượng, cô thoải mái hưởng thụ.
Người đàn ông bên cạnh ngồi xuống.
Không lên tiếng.
Nhưng chỉ trong chốc lát đã có hai món ăn được đưa lên.
Còn thêm một đĩa dimsum.
Lúc nhìn thấy dimsum, Tô Nhược Hân chốc lát nhảy cẫng lên: “Sao anh biết tôi thích ăn dimsum thế?”
Sau đó vừa quay người, nhịp tim tăng vọt.
“Anh biết.”
Tô Nhược Hân đờ người.
Thật sự không biết làm gì nữa.
Trái tim còn đập hay không cũng không biết nữa.
Nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Tường bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống.
Cô đợi anh bấm like, đợi anh bình luận, kết quả chẳng đợi được gì.
Lại thấy người xuất hiện.
“Anh… anh đến lúc nào thế?” Tô Nhược Hân cảm giác bản thân nói lắp rồi, khoảnh khắc này gặp Hạ Thiên Tường cảm giác rất khác so với lúc trước.
Trước đây cô gặp anh không hề hoảng loạn chút nào, nhưng lúc này không chỉ hơi hoảng mà còn rối bời, giống như không biết suy nghĩ vậy.”
“Vừa đến.”
“Vậy Liễm… Liễm Tử đâu?”
“Gọi là Cận Liễm.” Hạ Thiên Tường sửa lại.
“Vậy Cận Liễm đâu?” Tô Nhược Hân vô thức sửa theo Hạ Thiên Tường.
Cô hơi mơ hồ, rõ ràng là có hẹn với Cận Liễm, sao hẹn mãi hẹn mãi, đã đổi thành Hạ Thiên Tường rồi.
Điều này không phù hợp khoa học lắm.
Dù gì giờ này vẫn là giờ đi làm.
Lúc này Hạ Thiên Tường đang phải đi làm ở tập đoàn Hạ Thị mới phải.
“Cậu ta say rồi, nhân viên khiêng cậu ta lên thuyền rời đi rồi.” Hạ Thiên Tường nói mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
“Không thể nào, Cận Liễm sao có thể uống say được, lúc nãy cậu ấy có uống bao nhiêu đâu.” Tô Nhược Hân không tin lắm.
Cận Liễm không phải kiểu người uống đến say mèm không biết trời cao đất dày là gì.
“Cậu ta không uống trước mặt em, đến chỗ đám bạn của cậu ta thì uống, đúng là sâu rượu.” Hạ Thiên Tường đang giải thích thế nào gọi là “trừng mắt nói xằng bậy”, nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc.
Là anh đặc biệt mời người chuốc say Cận Liễm.
Nhưng anh không nói.
Tô Nhược Hân ngây người: “Liễm Tử là sâu rượu sao?”
“Gọi là Cận Liễm.” Hạ Thiên Tường nghiến răng.
“Cận Liễm là sâu rượu sao?”
“Phải.”
Tô Nhược Hân cũng không quan tâm Cận Liễm có phải sâu rượu không, phải thì là vậy đi, dù sao Hạ Thiên Tường cũng đến rồi, có người lo cho cô là được rồi.
“Tôi muốn ăn dimsum.” Dimsum ăn bao nhiêu cũng không chán.
Hạ Thiên Tường gắp một cái đưa đến bên miệng cô: “Há miệng.”
Cô một miếng ăn trọn, chính là mùi vị trong ký ức, sau đó vừa ăn vừa nhìn Hạ Thiên Tường: “Vì sao không thèm để ý đến tôi?”
“...” Hạ Thiên Tường ngớ ra.
Không quen với câu hỏi kiểu này của Tô Nhược Hân lắm.
Anh đâu có không để ý đến cô.
Nếu như mấy hôm nay cũng coi như là anh không để ý đến cô, vậy trước đây chẳng phải ngày nào cô cũng mặc kệ anh sao?
Chỉ cần anh không chào hỏi cô, không ra lệnh cho cô gặp anh, trước nay cô chưa từng chủ động gặp anh.
“Ánh mắt của anh là ý gì thế?” Không đợi Hạ Thiên Tường trả lời, Tô Nhược Hân uống chút rượu nên không được bình tĩnh lắm.
“Để ý em.”
“Không để ý tôi.” Tô Nhược Hân lập tức phản bác lại: “Ba ngày rồi anh chẳng liên lạc với tôi, không gọi điện cũng chẳng gửi tin nhắn, chào buổi sáng không có, chúc ngủ ngon cũng không có.” Xả một hồi, lúc này mới thoải mái hơn một chút.
“Sau này sẽ có.” Hạ Thiên Tường điềm nhiên nhìn Tô Nhược Hân, lúc này đã quen hơn với Tô Nhược Hân thế này.
“Tôi đăng lên tường, sao anh không like, cũng không bình luận?” Tô Nhược Hân có được câu trả lời mà mình muốn, lập tức nhớ đến video mà mình đăng trên tường.
“Bây giờ like, bây giờ bình luận.” Hạ Thiên Tường nói, sau đó mở tường ra, rất nghiêm túc nhấn like.
Chỉ là sau khi bấm like, đến lúc bình luận, anh lại chần chừ.
Công việc anh làm nhiều nhất hàng ngày là phê duyệt tài liệu và ký.
Còn về bình luận trên tường hình như là lần đầu tiên.
Cho dù là mấy người anh em của anh, cũng chưa từng bình luận.
Nhưng, khoảnh khắc này, con người trước nay vẫn xem đăng lên tường và bình luận là một hành động ấu trĩ, lại nghiêm túc hẳn lên.
Lần đầu tiên bình luận trên tường, bắt buộc phải nghiêm túc làm chứ.
Để lại bình luận cho cô gái nhỏ lại càng phải nghiêm túc thực hiện.
Đến nỗi, cho dù là đối mặt với rất nhiều tinh anh trong giới diễn thuyết, Hạ Thiên Tường cũng chưa từng căng thẳng, lúc này lại thấy hơi hồi hộp.
Ừm, cho dù là bảo anh phê duyệt một hạng mục lên đến hàng trăm tỷ, anh cũng chưa từng căng thẳng thế này.
Phát video một lượt, lại phát thêm lượt nữa, càng xem càng thấy Tô Nhược Hân xinh đẹp.
Nhưng lúc xem lần thứ ba, sắc mặt của Hạ Thiên Tường trầm xuống, đen lại.
Tiếp đó, không hề nể mặt nhập vào một dòng chữ.
“Người đẹp, chất lượng của video quay quá kém.”
Tô Nhược Hân nhìn điện thoại, rồi lại ngẩng đầu liếc Hạ Thiên Tường.
Nhìn đi nhìn lại mấy lượt như vậy rồi.
Cuối cùng đã thấy dòng chữ mà người đàn ông nhập vào, cô lập tức nhìn về bài đăng trên tường của mình đó, tò mò giống như đứa trẻ.
Vừa nhìn vế trước, vẫn rất vui vẻ, cô là người đẹp.
Kết quả nhìn đến vế sau, sự lãng mạn vừa dâng lên chốc lát tan biến: “Hạ Thiên Tường, anh không thể lãng mạn chút được à?”
“Quả thực quay chẳng ra sao, chi bằng xóa bài này đi, tôi quay lại cho em?” Phát hiện Tô Nhược Hân tức giận, Hạ Thiên Tường lại cực kỳ điềm tĩnh.
Anh nói không sai, video Cận Liễm quay chẳng ra sao cả.
Người phụ nữ của anh, video đăng trên tường cũng chỉ có thể là của anh quay, tuyệt đối không được là của Cận Liễm quay.
Anh không thích.
“Anh quay đẹp hơn sao?” Tô Nhược Hân nghi ngờ, cô quen biết Hạ Thiên Tường lâu như vậy, Hạ Thiên Tường còn chưa từng chụp ảnh cho cô nữa.
“Thử là biết, nếu em thấy đẹp hơn cái này, thì đăng lại.”
Tô Nhược Hân nheo mắt, bị anh thuyết phục, anh quay video cho cô, cho dù chỉ mới tưởng tượng cũng đã thấy ấm áp: “Được, anh chuẩn bị quay đi.”
Sau đó, cô đứng dậy, đang muốn làm động tác gì đó, đã thấy Hạ Thiên Tường chỉ về phía cửa sổ, nói: “Đến trước cửa sổ, lấy mười dặm hoa sen làm nền mới đẹp.”
“Vậy tôi đẹp hay là hoa đẹp?”
“Em đẹp.” Hạ Thiên Tường trả lời không chút do dự.
Đương nhiên là Tô Nhược Hân đẹp rồi.
Hoa có đẹp đến đâu cũng không đẹp bằng người phụ nữ của anh.
Điều này không có gì phải bàn cãi.
Tô Nhược Hân cong môi, bật cười.
Cười rất ngọt ngào.
Bước về phía trước cửa sổ, thân hình hơi lảo đảo, đó là vì cô uống rượu, còn uống hơi nhiều.
Lúc chếnh choáng men say, cảm giác nhìn chỗ nào cũng mơ hồ, nghĩ một chút, giơ tay lên làm một tư thế, vóc dáng uyển chuyển như hoa, nhẹ nhàng xoay một vòng.