Sau khi Hạ Thiên Chiếu biết, anh ta vẫn luôn ngồi cùng xe với cô, hoàn toàn không có cơ hội nói cho Lục Diễm Chi biết, huống hồ, anh ta cũng không có lý do để nói cho bà ta.
Mà cô hoàn toàn không có khả năng nói, vậy thì chỉ có thể là chị Chiêm.
Nhưng đây chỉ là cảm nhận của cô mà thôi, không hề có bất kỳ chứng cứ nào.
Hạ Thiên Tường nheo mắt lại, rít thật sâu một ngụm khói.
Khi phun vòng khói ra, nó quanh quẩn ở gương mặt điển trai của anh, không chân thực giống như thấp thoáng trong mơ.
“Nhược Hân, hai tháng nữa là phải học đại học rồi, anh cảm thấy em vẫn nên đợi sau khi đi học, thích ứng với cuộc sống trường học rồi hãy quyết định. Nếu không, chẳng may một mình em vừa đi học, vừa dẫn theo Chúc Hứa thì hơi khó khăn, khi đó muốn gọi chị Chiêm trở lại thì cũng không hay lắm.”
Tô Nhược Hân nghĩ, câu này của Hạ Thiên Tường cũng không sai, để cô thử một thời gian trước, nếu được, khi đó sa thải chị Chiêm cũng không muộn.
“Thế cũng được, giữa tháng chín quyết định lại. Tôi mang thuốc đến rồi, giờ tôi đi trước đây.”
Cô đứng chỗ tối, trong mắt vẫn luôn là hình ảnh Hạ Thiên Tường hút thuốc.
Ngày đó ở trong bệnh viện, khi vừa tỉnh lại, râu trên cằm anh mang đến cảm giác cô đơn, vắng vẻ, biểu hiện của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng lúc này, khi Hạ Thiên Tường hút thuốc, anh lại mang đến cho cô cảm giác không nói nên lời, khiến người khác đau lòng.
Tô Nhược Hân nghe thấy vậy, tim đập mạnh, mạnh đến nỗi cô theo bản năng chỉ muốn chạy trốn.
Trốn khỏi anh càng xa càng tốt.
Chỉ vì cô không thích cảm giác trái tim xa lạ đập càng nhanh như vậy, rất hoảng loạn.
Thật sự hoảng loạn.
Cô đi rồi.
Rất dứt khoát rời đi.
Hạ Thiên Tường nhả khói thuốc, quay đầu lại nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, mảnh mai nhưng rất kiên định. Anh ngây ngốc nhìn theo, cho đến khi cảm giác nóng rực truyền đến, anh mới chợt kinh hãi bừng tỉnh. Khi quay người lại nhìn, Tô Nhược Hân đã đi ra khỏi biệt thự.
Lúc này, anh mới cầm điện thoại lên gọi cho Phương Tấn: “Đưa cô ấy về.”
Bốn chữ thôi, nhưng Phương Tấn hiểu ngay.
Không ai rõ hơn anh ta, thật ra Hạ Thiên Tường không muốn nhờ người khác đưa Tô Nhược Hân về.
Tô Nhược Hân còn chưa đi ra khỏi khu biệt thự, xe McLaren GT của Phương Tấn đã đuổi kịp. Anh ta hạ cửa sổ xe xuống: “Cô Tô, để tôi đưa cô về.”
“Không cần.” Tô Nhược Hân hoảng hốt, trong đầu đề là dáng vẻ chập chờn trong sương khói vừa rồi của người đàn ông, khiến cô ngây ngốc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra.
Do đó, cô hơi đau đầu, muốn đi dạo trong không khí tươi mát của màn đêm, cẩn thận xóa bỏ hết những thứ hỗn loạn này.
“Đây là yêu cầu của cậu Hạ, cô Tô, cô đừng làm khó tôi.” Phương Tấn nói thẳng ra Hạ Thiên Tường.
Bởi vì đó là thật, hơn nữa, coi như anh ta vô tình, lén thêm điểm cho Hạ Thiên Tường trong mắt Tô Nhược Hân đi.
Anh ta thật sự ưu sầu, cho dù là xử lý ở khía cạnh kinh doanh, hay trong mối quan hệ giữa người với người, mặc dù Hạ Thiên Tường trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng trước nay đều xử lý rất thỏa đáng.
Nhưng khi đến chỗ Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại không cách nào chinh phục được.
Dân gian có câu: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bây giờ Phương Tấn cảm thấy trên thế giới này, chỉ một mình Tô Nhược Hân mới có thể thắng được Hạ Thiên Tường.
Ai thắng ai, không liên quan đến cao thấp, béo gầy, Tô Nhược Hân mảnh mai, nhỏ nhắn như thế, nhưng lại có thể khiến Hạ Thiên Tường phải đầu hàng.
Tô Nhược Hân chần chừ một lúc, biết tính cách của Hạ Thiên Tường, cũng không muốn làm khó Phương Tấn, nên bèn lên xe: “Trước đây, mỗi lần anh đưa đón tôi, cũng là ý của anh ấy, đúng không?”
“Ừm.”
“Khi anh ấy giả vờ hôn mê không tỉnh là đã bắt đầu bảo anh đưa đón tôi?”
“Ừm.” Phương Tấn chỉ ừ một tiếng.
Tô Nhược Hân biết điều này cũng là bình thường, dù sao đã là người phụ nữ Hạ Thiên Tường chọn trúng, nếu IQ và EQ thấp, thì thật sự không xứng với cậu chủ Hạ.
Tô Nhược Hân nghe tới đây, đáy lòng lập tức bùi ngùi, hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác đột nhiên xuất hiện khiến cô không thể nào phân biệt được, thấp giọng nói: “Phương Tấn, tôi và Hạ Thiên Tường chẳng qua cũng chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi, sau này hãy cố gắng giữ khoảng cách đi.”
“Cô… cô nói gì cơ?” Phương Tấn lập tức ngắt lời Tô Nhược Hân, sắp bị dọa ngơ ngác luôn.
Tô Nhược Hân từ chối Hạ Thiên Tường thì cũng đã từ chối rồi, Hạ Thiên Tường có thể chấp nhận hay không đó là chuyện của anh, điều này cũng bắt đầu từ lúc cô từ chối Hạ Thiên Tường. Cũng may là Phương Tấn, nếu không đổi lại là một người khác, nếu chuyển lời cho Hạ Thiên Tường, cậu Hạ nhà anh ta ít nhiều cũng rất mất mặt.
“Không nghe thấy thì bỏ đi.” Tô Nhược Hân lườm Phương Tấn. Rõ ràng là nghe thấy, còn muốn cô nói lại lần nữa. Còn lâu cô mới nói. Không lặp lại những lời trước đó, nhưng cô thật sự có những lời khác cần phải nói: “Phương Tấn, canh anh ấy uống thuốc giúp tôi, mỗi lần anh ấy uống thì báo cáo lại cho tôi.”
“Cái này, hay là cô Tô tự canh chừng đi, trừ khi cô muốn tôi bị cậu Hạ đuổi việc.” Phương Tấn không muốn ôm đồm việc này, bảo Tô Nhược Hân tự mình canh chừng Hạ Thiên Tường uống thuốc, cơ hội thúc đẩy tình cảm tốt như vậy, là trợ lý riêng của Hạ Thiên Tường, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ mọi cách tranh thủ cho Hạ Thiên Tường.
“Được rồi, mỗi ngày tôi sẽ gọi điện canh chừng anh ấy.” Khi Tô Nhược Hân nói vậy, trong đầu đều là biểu cảm Hạ Thiên Tường nhìn cô tối nay, và bộ dạng khi hút thuốc ngoài ban công của anh. Cô luôn cảm thấy mình hình như đã bỏ lỡ gì đó.
Nhưng lại không nghĩ ra.
Khi xuống tầng, Lục Diễm Chi đã trở về phòng. Dựa vào những lời cô nói với bà ta tối nay, quan hệ giữa cô và bà ta rất khó trở lại bình thường.
Xuống xe, trở về chung cư.
Tô Nhược Hân không có tinh thần.
Cảm thấy giống như mất đi thứ gì trong cuộc sống vậy.
Chị Chiêm nhìn thấy cô về, bèn nói: “Có muốn ăn khuya không?”
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi không đói.” Sau đó, chỉ vào phòng Hạ Thiên Tường, nói: “Muộn quá rồi, chị cũng nghỉ ngơi đi.”
Không ngờ, chị Chiêm lại nói: “Tôi đã quen về nhà mỗi tối rồi.”
“Muộn lắm rồi, không cần về nữa.” Tô Nhược Hân nhìn giờ, kiên trì giữ chị Chiêm ở lại.
Chị Chiêm liếc nhìn phòng của Hạ Thiên Tường, khẽ cười, nói: “Tôi đã đồng ý với cháu mình sẽ về, nếu cô Tô không muốn ăn khuya, thế thì tôi xin phép đi trước.”
Sau đó, chị ta cầm chiếc túi đã chuẩn bị xong từ trước lên, rời đi.
Chị Chiêm đi rồi, Chúc Hứa cũng ngủ sớm.
Tô Nhược Hân đột nhiên phát hiện, chung cư trống trải vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng thật ra, mấy ngày cô ở đây trước khi thi đại học cũng yên tĩnh như vậy.
Chỉ có điều, trong sự yên tĩnh lúc đó, Hạ Thiên Tường vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách làm việc.
Cho dù anh không lên tiếng, nhưng anh ở đó, chung cư vẫn có cảm giác đầy sức sống.
Ngủ cả một buổi sáng, bây giờ Tô Nhược Hân không buồn ngủ, đi ra ban công.
Vịn lên lan can, nhìn nhà nhà sáng đèn, cũng rất tuyệt.
Luôn cho rằng, thi đại học kết thúc, cô sẽ phấn khích rất lâu.
Nhưng lại phát hiện, mới có một ngày, đã rất bình lặng.
Cô cứ nhàm chán như vậy nhìn màn đêm. Khi ánh mắt lướt qua khoảng sân giữa chung cư không một bóng người, cô chợt phát hiện trong khu vườn nhỏ của chung cư không có bóng dáng chị Chiêm vừa rời đi.
Dựa theo thời gian, chị Chiêm đã ra khỏi thang máy thì lúc này phải đến sân giữa rồi chứ.
Nhưng trong sân giữa của chung cư thật sự không có một người nào.
Tô Nhược Hân giật mình, chợt cảm thấy kỳ lạ.
Cảm giác rất lạ.