Thay đổi này thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn họ không thích ứng kịp.
Chẳng lẽ Đệ nhất phu nhân bị ma nhập à?
Không ngờ bác sĩ Tô không chỉ biết chữa bệnh, mà còn có năng lực khiến người khác bị ma nhập đấy?
Nếu không phải vì tận mắt nhìn thấy ở đây thì chắc chắn không ai tin.
Thay đổi trước và sau của Tài Đán Nhật Vy quá lớn.
Cảm giác y như gặp ma.
So với tất cả mọi người đang trợn mắt há hốc mồm ở đây, Tô Nhược Hân lại bình tĩnh hơn nhiều.
Cô trước giờ luôn nước sông không phạm nước giếng, nếu người đã động đến mình thì cô sẽ phản công lại, nếu Đệ nhất phu nhân đã hạ khí thế thì cô cũng không truy cứu Ương Kim Mai Thảo nữa: “Được, nếu bà đã nói vậy thì tôi không so đo với trẻ con nữa. Nhưng hiện giờ ở đây tôi đang rất bận, nhiều người chờ khám bệnh như vậy, nếu bây giờ bà có việc thì cứ nói thẳng, nói xong tôi sẽ tiếp tục khám bệnh, không để trì hoãn thời gian của mọi người.”
“Cô mới trẻ con…” Ương Kim Mai Thảo đang nhịn cơn tức, bị Tài Đán Nhật Vy nhượng bộ chọc tức điên, nhưng vừa mới mở miệng đã bị bà ta tát thêm một cái: “Không được chống đối bác sĩ Tô, xin lỗi cô ấy đi”
Thái độ đột nhiên thay đổi 180° khiến khu vực đang yên tĩnh bắt đầu thì thầm bàn tán, tất cả đều đang bàn tán về Tài Đán Nhật Vy và Ương Kim Mai Thảo.
“Mẹ, con không muốn nói…”
“Xin lỗi” Tài Đán Nhật Vy cắt ngang lời phản đối của Ương Kim Mai Thảo, vừa nói vừa tàn nhẫn véo mu bàn tay cô ta.
Lúc này Ương Kim Mai Thảo mới không tình nguyện nói: “Xin lỗi.”
Mắt Hạ Tứ sáng lên: “Cô Mai Thảo đang nói gì thế? Không nghe thấy.”
Ương Kim Mai Thảo ngước mắt hung ác lườm Hạ Tứ một cái: “Có phải nói với anh đâu, anh không nghe thấy là tốt.” Cô ta chỉ mong tất cả mọi người đều không nghe thấy, nếu không hôm nay cô ta sẽ thua ở đây, trước đấy bị Tô Nhược Hân tát một cái, còn bị Hạ Tứ ném ra ngoài, bây giờ lại thành mẹ ruột đến cứu viện cho cô ta cũng tát cô ta, hôm nay thật sự mất hết mặt mũi.
“Mai Thảo, lớn tiếng lên.” Không ngờ cô ta vừa chặn họng Hạ Tứ, Tài Đán Nhật Vy cũng nói cô ta nói nhỏ.
Tuy Ương Kim Mai Thảo nghỉ ngờ, nhưng sau khi liếc thấy biểu cảm nghiêm túc của mẹ mình, cuối cùng cô ta vẫn không tình nguyện nói: “Xin lỗi cô.”
Âm lượng câu này đã đủ lớn.
Dù sao cô ta đã thấy mất mặt xấu hổ từ lâu rồi, không sợ mắt mặt thêm chút nữa.
Mẹ ruột cô ta, lúc nuông chiều cô ta thì thật sự chiều, nhưng cũng có đôi khi không cho cô ta nghi ngờ uy quyền, thế nên Ương Kim Mai Thảo vẫn hơi sợ Tài Đán Nhật Vy nổi giận.
Gô ta xin lỗi mới khiến sắc mặt Tài Đán Nhật Vy nhìn cô ta tốt hơn chút, sau đó quay đầu mỉm cười nhìn Tô Nhược Hân: “Bác sĩ Tô, Mai Thảo không hiểu chuyện đã xin lỗi cô rồi, bây giờ có thể sang sảnh phụ bên kia ngồi một lúc không?”
“Xin lỗi, tôi vẫn giữ câu nói kia, nếu có việc gì thì xin nói thẳng, tôi muốn tiếp tục khám bệnh” Tô Nhược Hân lại không màng hơn thua, bình tính nhìn Tài Đán Nhật Vy.
Bỗng nhiên Hạ Tứ ở bên cạnh vẫn luôn cầm điện thoại chuẩn bị để gửi video Ương Kim Mai Thảo kiêu ngạo ngang ngược bắt nạt Tô Nhược Hân cho Tài Đán Nhật Vy phát hiện, dường như có gửi hay không cũng không quan trọng, bởi vì Tài Đán Nhật Vy đã cung kính với Tô Nhược Hân.
Lúc đầu anh ta còn ngơ ngác mất mấy giây, sau đó khi nhìn Ương Kim Mai Thảo rồi lại nhìn Tô Nhược Hân, đột nhiên anh ta hiểu ra, xem ra mấy câu Tô Nhược Hân nói có tác dụng.