Mà bên cạnh người phụ nữ kia, không phải Ương Kim Mai Thảo thì là ai.
Tất cả mọi người có mặt ở đây lúc này đều lặng ngắt như tờ, trong ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân chỉ có lo lắng.
Mọi người có muốn làm lơ vị Đệ nhất phu nhân đã từng nhiều lần lên TV này cũng không được, gương mặt kia giống y đúc trên TV, quá quen thuộc.
Tô Nhược Hân chỉ là một người ngoài tỉnh, vừa mới đối đầu với con gái trưởng khu, nhưng đối phó được với Đệ nhất phu nhân đến chống lưng cho con gái mình thì rất khó.
Có một số người thậm chí còn không dám nhìn tiếp: “Đi thôi, mọi người ai về nhà nấy đi.” Nhanh chóng bảo người quen rời đi, chỉ sợ từ giờ trở đi việc Tô Nhược Hân khám bệnh sẽ bị chèn ép, không còn khả năng khám bệnh cho bọn họ.
Hầy, đắc tội đúng người không nên đắc tội, cuối cùng người đen đủi lại là mấy người bệnh tìm đến Tô Nhược Hân để khám bệnh.
Đời này sẽ không gặp được chuyện khám bệnh mua thuốc mà không tốn tiền như này lần thứ hai, bọn họ chỉ hận mình không đến sớm hơn mấy ngày, nếu ngày đầu tiên đã đến tìm Tô Nhược Hân khám bệnh thì đã không đến mức không còn cơ hội.
Vì thế, đại sảnh khách sạn vốn đông nghịt nhưng lại cực kỳ trật tự lập tức chia thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục ở lại hóng chuyện với chờ Tô Nhược Hân khám bệnh, một nhóm không còn ôm hy vọng đã yên lặng bất lực rời đi, từ bỏ thay Tô Nhược Hân.
Tài Đán Nhật Vy và Ương Kim Mai Thảo thong thả đi về phía Tô Nhược Hân.
Qua hơn một tiếng năm vết ngón tay trên mặt Ương Kim Mai Thảo đã biến mất, nhưng bộ dạng chật vật của cô ta khi bị Hạ Tứ ném ra ngoài sõng soài trên mặt đất vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ những người đã chứng kiến.
So với tình cảnh hỗn loạn của người bệnh đang chờ đợi khám, Tô Nhược Hân lại bình tĩnh hơn nhiều, giống như thể cô không biết cô con gái trưởng khu kia mới gọi Đệ nhất phu nhân đến giúp đỡ, vẫn tiếp tục khám bệnh.
Lúc này cô đang dùng máy tính viết đơn thuốc, đồng thời miệng cũng không ngừng báo cho người bệnh biết những việc cần chú ý trong sinh hoạt hàng ngày, đang đóng dấu đơn thuốc thì Ương Kim Mai Thảo xông đến, sau đó giành lấy tờ đơn thuốc kia, thuận tay xé nát rồi vứt lên mặt cô: “Không biết xấu hổ, đồ lừa đảo, không biết khám bệnh mà còn dám ở đây làm thần y, mau xin lỗi tôi đi.”
“Không biết cô có lý do gì để tôi xin lỗi?” Tô Nhược Hân bất động như núi, dù sao giấy vụn rơi lên mặt không đau không ngứa, so với một cái tát kia của Ương Kim Mai Thảo thì chẳng là gì.
“Cô đánh tôi, tất nhiên phải xin “Ngại quá, tôi không xin lỗi.” Tô Nhược Hân thờ ơ, lúc này ánh mắt đã nhìn về phía bên cạnh cô ta.
So với Ương Kim Mai Thảo, người phụ nữ hơi lớn tuổi này càng trầm ổn hơn, lúc này không nói câu nào, nhưng ánh mắt nhìn cô lạnh lùng giống nhau dao băng chỉ muốn khoét một lỗ máu trên người cô.
‘1Bf6) “Mai Thảo, lùi lại.” Nhìn thấy Ương Kim Mai Thảo mất kiên nhẫn lại nâng tay lên, cuối cùng Tài Đán Nhật Vy cũng lên tiếng.
Lúc này Ương Kim Mai Thảo mới hung dữ lườm Tô Nhược Hân một cái, sau đó lùi ra phía sau đến bên cạnh Tài Đán Nhật Vy: “Mẹ, là cô ta lúc nấy đã tát con một cái, còn ném con ra ngoài nữa, bây giờ eo con vẫn còn đau.” Ương Kim Mai Thảo ấm ức nói.
Tài Đán Nhật Vy gật đầu, võ mu bàn tay Ương Kim Mai Thảo an ủi, sau đó ánh mắt lại nhìn Tô Nhược Hân, nói: “Bác sĩ Tô, tính tình con gái tôi không tốt, tôi thay mặt con bé xin lỗi cô.” .
Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y
“Bà khách sáo quá, tôi luôn nghe tai này ra tai kia với loại người gây rối vô cớ, nói gì làm đấy, tôi cũng chưa từng tức giận nên không cần bà phải xin lỗi hộ con gái. Dù gì, ai sai thì là lỗi của người ấy, không liên quan đến bà” Tô Nhược Hân khẽ cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại khiến Đệ nhất phu nhân không biết nên đáp lại thế nào.
Ương Kim Mai Thảo bên cạnh sốt ruột dậm chân: “Mẹ, cô ta tát con một cái đấy, lúc con bị ném ra ngoài cũng rất thảm, đau chết mất.” Ương Kim Mai Thảo nói, tay chống eo rên rỉ.