Vốn tưởng Tô Nhược Hân sẽ bị đánh, nhưng bây giờ cô lại mỉm cười nhẹ nhàng đứng ở đó, bình tĩnh như thường.
Còn người mắc bệnh công chúa, định ra tay đánh người – Ương Kim Mai Thảo, giờ đây đang hoảng hốt lấy tay che mặt, thảm hại nhìn Tô Nhược Hân.
Biểu cảm trên mặt muôn phần phong phú.
Cái tát vang lên trong nháy mắt đó thật sự đến quá nhanh, thật ra mọi người đều không thấy rõ là Tô Nhược Hân tát Ương Kim Mai Thảo hay là Ương Kim Mai Thảo tát Tô Nhược Hân. Sau khi nghe thấy tiếng tát và nhìn lại, khung cảnh mang lại cho bọn họ cảm giác là Ương Kim Mai Thảo bị tát, chứ không phải vị thần y Tô mà họ sùng kính.
Tất cả thở phào nhẹ nhõm vì điều ấy, nhưng đồng thời, mọi người cũng bắt đầu âm thầm lo lắng cho Tô Nhược Hân.
Đắc tội với con gái cưng của người đứng đầu khu Z, e là Tô Nhược Hân sắp thảm rồi.
Quả nhiên, Ương Kim Mai Thảo bắt đầu phản kích: “Họ Tô kia, cô là cái thá gì mà dám đánh tôi? Cô đang chống lại tôi đấy.’ Dứt lời, cô ta vô cùng giận dữ cầm lên ly nước vẫn còn bốc khói ở trên bàn khám, dội thẳng về phía Tô Nhược Hân.
Thấy nước nóng sắp dội tới, Tô Nhược Hân đành phải kéo bác gái bên cạnh xoay người sang một bên, nhưng vì bác gái phản ứng chậm nên cô vẫn bị ướt một mảng lớn trên vai.
Nước trong ly cực kỳ nóng.
Vừa nấy có người đứng xếp hàng ở đây thấy Tô Nhược Hân vất vả khám bệnh đã rớt cho cô một ly nước sôi.
Độ nóng hiện giờ không tới một trăm thì cũng xấp xỉ sáu mươi, bảy mươi độ.
Trên vai đột nhiên nóng rát, Tô Nhược Hân hơi cau mày, lập tức nói: “Hạ Tứ, ném cô ta ra ngoài.”
“Vâng.” Hạ Tứ đã chạy tới đáp, anh ta tiến lên ngay lập tức. Dám làm Tô Nhược Hân bị phỏng, cho dù người phụ nữ này là ai, tuyệt đối không buông tha.
Ương Kim Mai Thảo nhìn thấy Hạ Tứ, cô ta liền trở mặt: “Anh dám! Anh Hạ rất thích tôi, anh có tin nếu anh dám đụng tới một đầu ngón tay của tôi thôi, anh Hạ sẽ sa thải anh ngay không.”
Tô Nhược Hân chớp mắt, hoá ra Ương Kim Mai Thảo này không chỉ biết Hạ Thiên Tường, mà cô ta còn biết Hạ Tứ là người của anh, hai người này đã từng gặp mặt.
Sau một thoáng trầm ngâm, cô nhớ ra, chắc chắn là Hạ Thiên Tường đã gặp Ương Kim Mai Thảo ở buổi lễ quyên góp ba ngàn tỷ, bởi vì ngoài lễ quyên góp hôm đó Hạ Thiên Tường một mình đến dự mà không đưa cô theo cùng, thì những khoảng thời gian còn lại, đều là cô ở đâu anh ở đó.
Hai người cũng chẳng bao giờ tách nhau ra.
Nghĩ đến khuôn mặt yêu nghiệt của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân thật sự bó tay, chỉ một mình ra ngoài có mỗi một lần thôi mà đã rước phải đào hoa.
Gòn là một đóa hoa đào siêu cấp tự luyến.
Tô Nhược Hân cười khẩy: “Thiên Tường thích “Đương nhiên, anh ấy còn đưa danh thiếp và nói chuyện với tôi nữa.”
“Như thế có nghĩa là anh ấy thích cô hả?” Tô Nhược Hân chớp mắt, nếu làm vậy mà được coi là thích thì chỉ trong một ngày khám bệnh, cô đã nhận không biết bao nhiêu tấm danh thiếp và nói chuyện với vô số người…
Đúng là cạn lời.
“Đúng vậy, anh ấy thích…