“Có thể, cô không cần quá lo lắng, cô bé sẽ khá hơn thôi.”
“Được được, tôi tin tưởng bác sĩ Tô, bác sĩ Tô quả nhiên là thần y.’ Mẹ Sam dựng thẳng ngón tay cái tặng cho Tô Nhược Hân, bà ấy quay đầu nhìn hàng người xếp hàng chờ khám bệnh, lập tức quỳ xuống: “Bác sĩ Tô, lúc trước ở Đài Thiên Táng đã làm cô hoảng sợ, tôi vô cùng xin lỗi.”
Tô Nhược Hân vội vàng đứng lên: ‘Cô mau đứng lên đi, cô không cần phải tự trách, lúc trước cô cũng không nhận ra tôi nên chất vấn là bình thường, tôi không trách cô.”
Nhưng mẹ Sam vẫn ngại: “Cô và ngài Hạ vì cứu Sam mà còn bị thương, tôi thật sự rất áy náy, chỗ tôi có chín triệu, đây là tất cả tiền tích góp của nhà chúng tôi, bác sĩ Tô mau nhận lấy đi.”
Tô Nhược Hân vươn tay đẩy tay mẹ Sam: “Tôi khám bệnh miễn phí, không thu bất kỳ khoản phí khám bệnh nào, cô mau lấy về đi, mua đồ dinh dưỡng cho Sam nhiều nhiều một chút, cô bé cần phải bồi bổ cơ thể, nó hơi gầy quá rồi.”
“Không được, cô nhất định phải nhận.” Mẹ Sam khăng khăng quỳ dưới đất, ngụ ý nếu Tô Nhược Hân không nhận thì bà ấy sẽ không đứng lên.
“Cô xem kìa, ở đây còn quá trời bệnh nhân đợi tôi khám bệnh, tôi đi làm việc đây.” Tô Nhược Hân tìm một lý do uyển chuyển để rời đi, cô thật sự không thể nhận tiền khám bệnh được, trước kia cô bị người †a kéo vào cục cảnh sát vì không nhận tiền, giờ đã có kinh nghiệm một lần đi dạo cục cảnh sát, cô lại càng không thể nhận.
Huống chỉ, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng thu phí khám bệnh cho người tới khám.
“Bác sĩ Tô… Bác sĩ Tô… Mẹ Sam vươn tay định giữ chặt Tô Nhược Hân, nhưng mà chẳng tài nào kéo được, nháy mắt một cái Tô Nhược Hân đã bước vào trong đại sảnh và bắt đầu khám bệnh.
Đều là những căn bệnh mà bác sĩ Trương và bác sĩ Lý không chữa được, Tô Nhược Hân chỉ mới đến được hai, ba phút mà đã khám xong xuôi, tốc độ bằng hai vị bác sĩ già hợp lại.
Khi Tô Nhược Hân đang chăm chú khám bệnh, đúng lúc ấy, một tiếng “uỳnh’ thật lớn vọng từ trên lầu xuống dưới.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn sang, hướng đó vừa vặn lại là vị trí của phòng Lục Diễm Chi.
Tính toán thời gian, hẳn là bệnh nhức đầu của Lục Diễm Chỉ lại tái phát.
‘Tô Nhược Hân lắc đầu, tiếp tục khám bệnh: “Người kế tiếp.”
Tình nguyện viên lập tức gọi bệnh nhân tiếp theo, ở đây cô rất bận rộn, chớp mắt cái đã khám bệnh được một tiếng.
Tưởng Mỹ chạy tới, kê sát gần Tô Nhược Hân và thì thầm: “Bác sĩ Tô, chủ tịch Lục bị đau đầu vô tình va phải cửa kính, bây giờ tôi đã trói bà ta lại rồi, cô có thể đi xem thử được không…
“Cô đã hỏi mấy vị thuốc kia chưa?”
“Thiếu hai vị ạ”
“Vậy thì chờ hai vị thuốc ấy đến đầy đủ rồi nói sau.” Tô Nhược Hân tiếp tục khám bệnh, tranh thủ viết xong đơn thuốc cho Sam.
Đúng lúc cô bé vừa chạy vừa nhảy đến bên cạnh cô: “Chị ơi, mọi người ở đây đều rất thích chị đó, em cũng thích chị nữa.”
Tô Nhược Hân vươn tay xoa mặt Sam, cô bé đã ăn cháo rồi, sắc mặt tốt hơn lúc trước nhiều, tuy nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hơi tiều tụy, cô viết xong đơn thuốc rồi đưa cho Sam: “Em đi đưa cái này cho mẹ đi. Phải uống thuốc vừa ngọt vừa đắng trong mười lăm ngày, Sam có sợ không?”
“Là chị kê đơn thuốc nên em không sợ, em thích uống.”
Tô Nhược Hân rất vui mừng, đây là một đứa trẻ hiểu chuyện: “Sam ngoan quá.”
“Chị ơi, mẹ nói chị bận nhiều việc, em và mẹ về nhà trước, hôm khác sẽ quay lại thăm chị, được không ạ?”