“Thật mà.” Tô Nhược Hân nhéo khuôn mặt của Sam, cô dẫn hai mẹ con vào khách sạn, sau khi bước vào bếp, mùi hương của cháo lập tức từ trong phòng bếp bay ra.
Đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ nhanh chân chạy ra đón: “Anh Hạ, cô Tô, bây giờ chúng ta có thể dùng món được không ạ?”
“Được, lên món cháo đi.” Tô Nhược Hân gật đầu, kéo mẹ Sam ngồi xuống bên cạnh.
Đương nhiên Sam vẫn ngồi trong lòng mẹ cô bé, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy niềm vui, cô bé hít sâu một cái, lập tức nói: “Thơm quá đi.”
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng cháo lên.
Bảy, tám loại cháo được mang ra, nào là cháo trứng vịt bắc thảo với thịt nạc, cháo bí đỏ, cháo táo đỏ bổ máu, cháo rau cần cá viên, cháo củ cải trắng sò khô, cháo thịt bò, cháo hoa quả…
Từ lúc chén cháo thứ nhất được đặt xuống, đôi mắt to tròn của Sam cũng chẳng thể rời khỏi bàn an.
Vẻ ngoài của cháo hoa quả không tệ, dứa, xoài, dâu tây, v. v. Màu sắc tươi đẹp của các loại trái cây không khỏi hấp dẫn ánh mắt Sam, cô bé nuốt xuống từng ngụm nước miếng, chỉ tay vào đó: “Em muốn ăn cái này.”
Tô Nhược Hân biết chắc rằng đứa bé này thích ăn cháo hoa quả, cũng may lúc xe địa hình rời khỏi Đài Thiên Táng, cô đã gửi một tin nhắn cho đầu bếp của Hạ Thiên Tường, nếu không thì làm sao có thể chỉ mới đến khách sạn mà những món cháo này đã được nấu xong xuôi.
“Chỉ được ăn nửa chén cháo trái cây thôi, như vậy thì em mới có thể nếm thử những món khác, chị chắc chắn chúng đều ngon cả. Chỉ cần em tất cả các loại, cân bằng dinh dưỡng, vậy thì sẽ càng ngày càng xinh đẹp đấy.”
“Có đẹp như chị không ạ?” Sam đảo đôi mắt tròn xoe, Tô Nhược Hân càng nhìn càng thấy thích.
€ó vẻ như cô bé biết rằng, nếu không có Tô Nhược Hân thì cô bé đã ngừng thở từ lâu, bị đem cho chim kền kền ăn từ đời nào rồi, thế nên trong lòng cô bé thấy rất gần gũi với Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân ngường ngùng: “Sam là một cô bé xinh đẹp mà.”
“Nhưng em muốn xinh hơn nữa cơ, em muốn ăn cháo.”
Tô Nhược Hân đích thân múc nửa chén cháo hoa quả cho Sam, trong khi nhìn cô bé ăn, cô lại múc cháo trứng vịt bắc thảo nấu cùng thịt nạc để sang một bên cho nguội.
Cô bé ăn rất ngon lành, chỉ một chốc đã ăn gần nửa chén cháo mỗi loại, Tô Nhược Hân ngừng múc thêm: “Ăn mấy món này là em sẽ trở nên xinh đẹp nhất, ngoan nhé.”
Ánh mắt của Sam lại rơi xuống món cháo trái cây, cháo trái cây ngọt lịm, trẻ con rất thích ăn ngọt, cô bé nuốt xuống từng ngụm nước bọt: ‘Em có thể ăn thêm chút nữa được không ạ?”
“Em thích ăn món đó thì để buổi tối mình ăn, nếu không sẽ không đẹp nữa, được không em?”
“Được ạ, em sẽ nghe lời chị.’ Hẳn là chưa no, ánh mắt của Sam chẳng tình nguyện chút nào.
Có lẽ vì đã được ăn uống rồi nên có một chút sức, Sam mau chóng bị hấp dẫn bởi đám đông xếp hàng chờ khám bệnh, cô bé trượt khỏi cái ôm của mẹ, chờ mong nói: “Chị ơi, em qua bên kia chơi được không ạ?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Em đi đi.”
Mẹ Sam thả Sam ra, chờ đứa trẻ vui vẻ chạy thật xa, lúc này bà ấy mới tha thiết nói: “Bác sĩ cô, cô nói cho tôi biết Sam bị sao vậy? Bệnh của con bé vẫn chưa khỏi hẳn đúng không?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Là bệnh tim và tim mạch, chỉ cần uống thuốc khoảng nửa tháng nữa là có thể khỏi hoàn toàn rồi.”
“Có thể khỏi hoàn toàn?” Mẹ Sam bất ngờ trợn tròn mắt khi nghe thấy ba chữ khỏi hoàn toàn này.