Tiếp đó, sắc mặt của Hạ Thiên Tường rốt cuộc cũng trở lại như thường.
Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ khách sạn, Hạ Thiên Tường bước xuống trước, tiếp đến là Hạ Nhất. Điều đầu tiên Hạ Thiên Tường làm sau khi xuống xe đó là mở cửa hàng ghế sau, muốn bế Tô Nhược Hân lên.
Lần này Tô Nhược Hân khẽ đẩy tay của anh ra: “Em tự xuống xe được, thể lực của em đã hồi phục được một ít, có thể đi được.” Cô rất xấu hổ khi lại để Hạ Thiên Tường bế, bên ngoài khách sạn vẫn còn rất nhiều người xếp hàng chờ khám bệnh, cô có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng bị theo dõi.
“Không được.” Nhưng mà Hạ Thiên Tường không chịu tha cho cô, năng nặc muốn bế cô xuống xe.
“Anh vẫn đang bị thương mà.”
“Không ảnh hưởng gì.” Hạ Thiên Tường cảm nhận tình trạng cơ thể mình, nhờ thuốc của Tô Nhược Hân, anh đã bình phục khoảng bảy, tám phần rồi, không còn cảm giác gì nữa.
“Nhưng em không nỡ” Tô Nhược Hân sử dụng mọi thủ đoạn, cô không tin Hạ Thiên Tường dù có chết cũng nhất quyết muốn bế cô.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường lập tức trở nên ấm áp hơn, cũng vô cùng dịu dàng, bây giờ anh mới nhẹ nhàng thả cô ra: “Em chắc chắn chưa?”
“Em chắc chắn và cam đoan luôn” Tô Nhược Hân buồn cười nhìn người đàn ông này, thế này ngang ngược quá rồi đó, anh còn đi ghen với một cô bé nữa chứ.
Sau khi xuống xe, cô đang định khoác tay Hạ Thiên Tường đi vào khách sạn thì y tá Tưởng đã chạy đón: “Bác sĩ Tô, chủ tịch Lục cho mời ạ”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Sam, lúc này cô bé đang co rúc trong ngực mẹ giống như một con mèo nhỏ, tuy tinh khí thần có vẻ không tệ, nhưng suy cho cùng cũng đã mấy ngày không được ăn: “Để tối rồi hãy nói.”
Tình trạng của Lục Diễm Chi không phải châm cứu là có thể trị tận gốc, trừ khi lấy ra được đồ vật ở trong đầu bà ta, nếu không, châm cứu chỉ có thể giảm đau chứ không thể trị tận gốc. . truyện teen hay
Nhưng mà muốn lấy đồ vật trong đầu bà ta ra thì phải có sự phối hợp của Lục Diễm Chi, chỉ cần bà ta không hợp tác thì chẳng tài nào lấy được.
Vì vậy, Lục Diễm Chi cần phải chịu đau thêm vài lần nữa, cuối cùng bà ta cũng sẽ chịu hợp tác với cô thôi.
“Được.” Lư Yên đi cùng Hạ Thiên Hương đến Đài Thiên Táng, Tưởng Mỹ thì ở lại trong khách sạn phụ trách chăm sóc Lục Diễm Chỉ.
Bác sĩ Ngô dẫn đầu các dược sĩ được thuê từ trong quận cùng nhau đi phát thuốc cho người tới khám.
Có thể nói, những người mà Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân dẫn tới bây giờ đều đang bận rộn, chẳng có lấy một người nhàn rỗi.
“Đợi một chút.” Thấy Tưởng Mỹ sắp quay người trở về chỗ Lục Diễm Chi, Tô Nhược Hân chợt gọi cô ấy lại.
“Bác sĩ Tô, cô còn có gì dặn dò sao?”
Tô Nhược Hân gật đầu, lập tức lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết vài loại dược liệu rồi đưa cho Tưởng Mỹ: “Cô đi xem xem chúng ta có mấy vị thuốc này không, nếu như không có thì nhanh chóng cử người vào đất liền mua, chậm nhất là tối mai phải có hàng.”
Bình thường hôm nay gọi điện thoại đặt hàng là tối ngày mai có thể đến rồi.
“Vâng.” Tưởng Mỹ nhận đơn thuốc, quay người đi chuẩn bị những vị thuốc này.
Tô Nhược Hân mỉm cười quay đầu nhìn Sam đang ngoan ngoãn chờ cô: “Đi thôi, chị mời em ăn cháo.”
“Em muốn ăn thịt cơ.’ Sam chu cái miệng nhỏ, đôi mắt to sáng lấp lánh, cô bé thật sự rất đói.
“Sam ngoan, em đã đói bụng nhiều ngày rồi, chỉ ăn mỗi thịt sẽ làm dạ dày bị thương đấy, hôm nay chỉ được ăn cháo thôi, chị cam đoán cháo ở chỗ chị ngon cực kỳ, còn ngon hơn cả thịt.”
“Thật vậy ạ?”