Để anh lên ngồi ghế phụ thì cô và anh vẫn ngồi chung xe, thế mà vẫn không được, cô thật sự sắp chịu hết nổi tính độc chiếm của người đàn ông này rồi.
Sau khi nghe lời mà Tô Nhược Hân nói, Hạ Thiên Tường khựng lại khoảng hai giây, rồi tức khắc quay người: “Không ôm, anh không thích.” Anh chỉ thích ôm Tô Nhược Hân thôi, những phái nữ khác không phải Tô Nhược Hân thì dù có là một cô bé anh cũng chẳng muốn ôm.
Hạ Thiên Tường mang vẻ mặt u ám đi qua chỗ ghế lái phụ, bây giờ Tô Nhược Hân mới mời mẹ con Sam ngồi xuống bên cạnh mình, còn làm thế nào mà những người khác trở về thị trấn thì không cần cô phải quan tâm.
Hạ Nhất vừa lên xe thì đã nhận thấy khí áp thấp rõ rệt trong xe.
Hạ Nhất cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống rồi khởi động xe, anh ta ước gì cơ thể của mình chỉ cao ba mươi centimet, như vậy thì cảm giác tồn tại có thể thấp hơn đôi chút.
Sam ngồi ở vị trí trung tâm phía sau, sau khi lên xe cô bé vẫn liếc trộm Hạ Thiên Tường.
Sau đó, xe đã khởi động được một hồi lâu mà vẫn không có người nói chuyện, Sam khẽ giật góc áo của Tô Nhược Hân, nhỏ giọng hỏi: “Hình như chú không được vui lắm, chị có muốn em hát một bài cho chú ấy không ạ?”
Tô Nhược Hân sững sờ, không ngờ đứa bé này nhảy cảm đến thế, sự dè dặt trong câu nói thể hiện rõ rằng cô bé đã đoán ra được sự buồn bực của Hạ Thiên Tường có liên quan tới mình.
Đúng vậy, quả thật có liên quan đến Sam.
Bởi vì cứu Sam nên cô mới bị thương.
Trông thấy vẻ mặt sợ sệt của Sam, đứa bé này rất biết quan sát, cô bế con bé lên người mình: “Chị và anh ấy là người cùng thế hệ.”
Sam sững người, đáp ngay: “Em gọi bằng chú sai rồi, phải gọi là anh, em biết rồi ạ.”
Sau đó, khuôn mặt bé nhỏ của cô bé lập tức nở ra một nụ cười, Sam lễ phép gọi một tiếng: “Anh ơi, anh không có ghét em đâu, đúng không ạ?”
Giọng nói trẻ con đặc thù của cô bé, vô cùng du dương và êm tai.
Tiếng “anh” vừa bật khỏi miệng, Tô Nhược Hân cảm thấy sắc mặt vốn cực kỳ cứng nhắc của Hạ Thiên Tường, cuối cùng cũng khá hơn một chút.
“Hạ Thiên Tường, Sam đang hỏi anh đấy.” Tô Nhược Hân đợi mãi vẫn không thấy Hạ Thiên Tường trả lời câu hỏi của cô bé, cô không khỏi nhíu mày, giọng điệu càng thêm giận dữ.
“Không đâu.’ Hai chữ, đây là Hạ Thiên Tường nói với Sam. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Thiên Tài Tiên Đạo
4. Chồng Chồng Điển Hình
=====================================
Sam lập tức vui vẻ mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra lúm đồng tiền mờ mờ: “Chị ơi, anh lớn thích em kìa”
Toàn gọi là chị Tô Nhược Hân nhưng lại khi kêu anh lại thêm chữ “lớn”, rõ là vẫn thấy Hạ Thiên Tường lớn hơn Tô Nhược Hân.
Mặt Hạ Thiên Tường lại đen thui chỉ trong chớp mắt, bởi vì câu nói này của cô bé mà anh đã nhớ lại chuyện ngày trước Tô Nhược Hân chê bai anh già.
“Ừ, anh lớn rất thích Sam đó.” Tô Nhược Hân cười, vỗ vào bàn tay nhỏ của Sam, đã mấy ngày không được ăn uống, vậy mà bây giờ cô bé vẫn có thể nói chuyện bình thường, thật sự rất hiếm thấy.
Phải nói rằng, EQ của đứa nhỏ này rất cao, trông có vẻ vô cùng thông minh.
“Em cũng thích anh lớn, em thích cả chị nữa.” Ai cũng thích được khen, huống chỉ là một cô bé nhỏ như Sam, hiển nhiên cô bé còn thích được khen hơn nữa. Tô Nhược Hân vừa bảo Hạ Thiên Tường thích cô bé, Sam gần như đã bay lên.
Cực kỳ vui sướng.
Cô bé vừa dứt lời, Tô Nhược Hân liền cảm nhận được khí áp trong xe đã trở nên bình thường hơn rất nhiều, có thể hít thở thoải mái hơn một chút.