“Thiên Tường, buông em ra.” Tô Nhược Hân hét lên, lần đầu tiên kể từ khi bước vào đây, cô lo lắng đến vậy.
Nhưng người đàn ông không buông cô ra, cảm giác muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết cứ vậy trào dâng trong lòng Tô Nhược Hân.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng có lẽ hai người thực sự sẽ chết.
Nhưng đúng lúc này, rèm vải nhuộm đỏ máu tươi đột nhiên bị vén lên: “Dừng tay.”
Giọng nói vô cùng uy nghiêm.
Cũng vô cùng quen thuộc.
“Trưởng khu…” Tô Nhược Hân gọi tiếng trưởng khu xong thì sửng sốt, bởi vì cô lập tức nhìn thấy Lý Sở và Xuân Phong theo sát sau lưng trưởng khu.
Không ngờ ba người lại tới đây cùng nhau.
Chính vào lúc tình thế nguy cấp như vậy, chỉ chậm chút nữa thôi, tình hình của cô và Hạ Thiên Tường sẽ khó mà nói được, rất nguy hiểm.
“Trưởng khu đến rồi.’ Tô Nhược Hân hét lên, những người khác cũng nhận thấy, đúng là trưởng khu đến thật.
Vẫn hay thấy trưởng khu trên TV nên người dân ở đây ai cũng biết ông ấy.
Sau đó lại thấy Lý Sở và Xuân Phong phía sau trưởng khu, họ tự nhiên đồng loạt dừng tay, tạm dừng mọi sự tấn công.
Chỉ là con dao dài vẫn nắm trong tay, không có ý định từ bỏ.
Họ chỉ liếc nhìn ba người trước mặt, sau đó người cầm đầu nói: “Trưởng khu, hai người bọn họ đã ngăn cản Sam lên trời, đây là hành động vi phạm đạo đức, phải chịu hình phạt xứng đáng, nếu không nghỉ lễ Thiên Táng ở khu Z của chúng ta sẽ bị phá vỡ, đó là bất kính, sẽ bị trời đày.”
“Tôi đang cứu người, Phật nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, tôi không hề bất kính, mà là tôn trọng Phật pháp.” Tô Nhược Hân phản bác.
Cô không bất kính là không bất kính, ngược lại cô còn tuân thủ lòng người hướng thiện.
“Ha, cô nói cứu người là cứu người ư? Cô xem đến giờ Sam còn chưa tỉnh lại, không biết cô vừa dùng vu thuật gì mà khiến sắc mặt nó thay đổi, thứ pháp thuật này của cô có thể lừa chính mình, nhưng không lừa được mắt mọi người. Mời trưởng khu ra ngoài, chuyện ở đây để chúng tôi tự xử lý.”
Bọn họ vẫn muốn giết Tô Nhược Hân mà.
Người đàn ông vừa nói vừa giơ tay, theo động tác của anh ta, Tô Nhược Hân chợt phát hiện người đàn ông đứng gần mình nhất đã ra tay, người đó vung dao bầu tới, bất ngờ chém về phía cô và Hạ Thiên Tường.
Nếu một dao này rơi xuống, Tô Nhược Hân sẽ bị thương, Hạ Thiên Tường cũng sẽ bị thương, cả hai sẽ cùng bị thương.
Tô Nhược Hân không có cách nào tránh được.
Bởi vì cô vẫn ở trong lòng Hạ Thiên Tường, người đàn ông này không chịu buông cô ra.
Như là biết cơ thể cô yếu ớt đến mức chỉ muốn gục ngã trong vòng tay anh.
Lúc này, chỉ có Hạ Thiên Tường tránh đi, cô và anh mới có thể không bị gì.
Nhưng đó cũng là thời khắc nguy hiểm nhất.
Ngay khi Tô Nhược Hân không biết phải đối mặt thế nào, chợt nghe thấy mẹ của Sam hét lên: “Sam tỉnh rồi, mọi người nhìn kìa, con gái tôi tỉnh rồi.”
Khi bà ấy hét lên, người đang vung dao bầu đột ngột dừng lại, sau đó nhìn cô gái nhỏ đắp áo khoác của Tô Nhược Hân nằm trên phản.