Tô Nhược Hân cứ nhìn anh như thế, không một nghĩ suy, chỉ muốn nhìn anh thế này.
Bổ mắt quái Có một anh bạn trai bận đồ có dáng, cởi đồ có thịt ở bên, đi đâu cô cũng hạnh phúc lâng lâng.
Bỗng nhiên, điện thoại của Hạ Thiên Tường đổ chuông, cắt ngang hai người đang nhìn nhau đắm đuối.
Tô Nhược Hân thẹn thùng cúi cái đầu nhỏ nhắn xuống: “Anh bắt máy đi.”
Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua điện thoại, thấy là Hạ Thiên Hương bèn nghe máy. Anh mà không nhận cuộc gọi thì thể nào con nhóc kia cũng gọi tù tì mấy cuộc đến khi anh bắt máy mới thôi.
“Nghỉ thức thiên táng bị hoãn rồi, chút nữa anh lên.” Không chờ Hạ Thiên Hương cất lời, Hạ Thiên Tường đã từ chối việc vào Đài Thiên Táng trước.
“Làm gì có chuyện bị hoãn, sắp bắt đầu rồi mà, chỗ em thấy họ trải miếng vải trắng rồi đó, vác cả năm cái xác vào rồi, cũng có hướng dẫn viên du lịch báo với du khách sắp bắt đầu. Anh à, anh lên đây mau lên, đứng ở cổng cho nhân viên không thấy được gì đâu.” Hạ Thiên Hương giục Hạ Thiên Tường nhanh chân lên.
Hạ Thiên Tường nghe thấy câu nói này, Tô Nhược.
Hân đứng cạnh anh cũng nghe thấy. Mặt mũi cô trở nên tái mét, cô quay đầu lại hỏi nhân viên vừa ngăn không cho cô đi vào khu vực làm việc: “Nghi thức sẽ được bắt đầu vào lúc nào?”
Mặc dù nhân viên không muốn tiếp Tô Nhược Hân, tin chắc cô bị điên nhưng trước cổng có camera theo dõi, anh ta cũng không thể không trả lời hay phớt lờ cô được. Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ rồi đáp ngay: “Còn mười phút nữa là bắt đầu, mời hai người đi bằng cổng chính ở bên kia vào tham quan.”
Nhân viên bất đắc dĩ trả lời Tô Nhược Hân, sau đó vẫn yêu cầu cô và Hạ Thiên Tường đi vào bằng cổng dành cho khách du lịch.
“Mười phút nữa sẽ bắt đầu ư?” Tô Nhược Hân ngoái đầu nhìn poster được dán ở đằng kia, theo như thời gian bắt đầu nghi thức được thông báo trên poster thì đúng là sắp đến rồi, mười phút nữa.
Đây là mốc thời gian cố định mỗi ngày.
Như vậy cũng thuận lợi cho việc tập trung du khách tham quan xong một lượt.
Mỗi ngày chỉ diễn ra một đợt.
Thế nên mốc thời gian cũng cố định.
“Đúng vậy.”
Mười phút thoáng cái là qua rồi.
Tô Nhược Hân nghe vậy thì càng sốt ruột hơn: “Anh nhân viên, anh hỏi giúp tôi người được làm nghỉ thức đầu tiên có phải đứa bé kia không với?”
Hôm nay chỉ chở năm người tới gồm bốn người lớn và một trẻ con, giả sử người đầu tiên không phải đứa bé thì cô vẫn còn thời gian, nếu phải thì e rằng cô thật sự không đợi được nữa mất.
“Tôi không biết.’ Nhân viên lạnh lùng liếc cô, đanh thép yêu cầu: “Mời cô rời khỏi đây cho.”
“Không, trừ khi cứu được đứa bé đó, nếu không tôi sẽ không đi!” Dấu hiệu sinh tồn rõ như thế, cô không phải chỉ cứu đứa bé kia ra mà còn có thể chữa bệnh cho nó để nó sống một cách khỏe mạnh.
“Người chết không sống lại được đâu, cô đừng lảng vảng trước mặt tôi nữa có được không? Đi ra giùm cái!” Có lẽ nhân viên vẫn thấy những lời Tô Nhược Hân thốt ra quá khó tin nên đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tôi chỉ muốn cứu một đứa trẻ thôi mà, nếu anh biết đứa bé còn sống, anh có cứu nó không?” Tô Nhược Hân hỏi ngược lại.
“Thì… Nhân viên nọ nghẹn họng, hiển nhiên anh †a không trả lời được câu hỏi của Tô Nhược Hân.
Nếu biết trong số các thi thể được chở tới có người vẫn còn sống, vẫn còn thở thật thì anh ta cũng sẽ cứu giúp, nhất quyết không để mặc một người còn thở từ giã người thân của mình như thế.