Rất dễ dàng nhận thấy đích đến của chiếc xe chở hàng này và xe cô là một, đó là Đài Thiên Táng.
Do đó, chiếc xe chở hàng này vận chuyển thi thể đến Đài Thiên Táng để tiến hành nghi thức thiên táng.
Vì vậy mà thứ trong buồng xe tải chỉ có thể là xác chết chứ không thể nào là người sống được.
Nhưng cô lại vừa cảm nhận được hơi thở của bốn thi thể và một đứa bé.
Rõ ràng đứa bé vẫn còn sống.
Nhưng lúc này nó đang bị đặt trong toa xe chở hàng cùng với bốn cái xác. Tô Nhược Hân lại nhìn sang Đài Thiên Táng, họ sắp tới rồi.
Cô nhìn chằm chằm về hướng đó: “Thiên Tường, đuổi theo cái xe kia.”
Hạ Thiên Tường khẽ gật đầu, chiếc Harley bám sát theo xe chở hàng.
Mặc dù anh không biết vì sao Tô Nhược Hân lại muốn đuổi theo xe tải nhưng cũng không cần biết, nếu đó là quyết định của Tô Nhược Hân thì chắc chắn là có nguyên nhân của cô, và chắc chắn là quyết định đúng đắn.
Cô nhóc chưa hành động thừa thãi bao giờ.
Có điều xe chở hàng đi vào cổng dành cho nhân viên chứ không phải cổng dành cho khách du lịch.
Ngay khoảnh khắc xe chở hàng lái vào Đài Thiên Táng, thanh chắn hạ xuống cản chiếc Harley của Hạ Thiên Tường lại.
“Thưa anh, không phải nhân viên thì không được tiến vào khu vực làm việc.” Nói đến đây, anh ta giơ tay chỉ vào cánh cổng cách đó không xa: “Khách du lịch xin vào bằng cổng đó, cảm ơn đã hợp tác.
Tô Nhược Hân xuống xe, vội vàng nói: “Trong xe chở hàng có một đứa bé còn sống, tôi phải cứu nó!”
Nhân viên ở cổng bên hông tức thì nhìn cô như kẻ dị hợm: “Trừ tài xế ra, trên xe chở hàng chỉ còn người chết chờ hôm nay được đem đi thiên táng về trời thôi, cô muốn cản đứa bé kia về trời à? Hay ưa tới Đài Thiên Táng chúng tôi làm loạn?”
Bị nghi ngờ, Tô Nhược Hân nhíu mày: “Đứa bé trên chiếc xe tải kia thật sự còn sống, vẫn còn thở. Anh cho tôi vào đi, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy đứa bé còn sống.”
“Hừ! Người trên đất liền như cô không có quyền can thiệp vào nghỉ thức sinh tử của người khu Z chúng tôi, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức, không là tôi báo cảnh sát đấy! Cô muốn nói gì thì nói với cảnh sát đi!” Thấy Tô Nhược Hân muốn xông vào, nhân viên sa sầm nét mặt.
Bọn họ xem cô thành kẻ xấu muốn gây mất trật tự Đài Thiên Táng.
Tô Nhược Hân sốt ruột đến mức toát mồ hôi. Cô căn môi, đành dịu giọng hỏi: “Cho tôi gặp người thân của đứa bé kia được không?”
“Xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư của người đã khuất, cô chỉ có quyền vào Đài Thiên Táng ngắm cảnh và xem nghi thức từ xa, còn lại không được.” Nhân viên kia vừa nói vừa lặng lẽ nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường ở đằng sau Tô Nhược Hân. Nếu chỉ có người phụ nữ này thôi thì anh ta đã đuổi đi từ lâu rồi, nhưng người đàn ông phía sau cô tỏa ra khí thế quá mạnh, dù anh chưa nói lấy một câu nào nhưng vẫn khiến anh ta căng thẳng đến lạ lùng.
Tô Nhược Hân vô cùng nhức đầu, chỉ cần nghĩ đến chuyện một đứa trẻ còn sống rất nhanh sẽ bị đâm mổ, xé xác khi còn sống, sau đó bị chim điêu mổ, chỉ còn lại cái xương sọ thôi là cô đã mất bình tĩnh rồi.
Dù gì đó cũng là một mạng sống còn sống sờ sờ mà!
Rõ ràng đứa bé có thể sống nhưng chốc nữa thôi sẽ bị cắt gọt ra từng miếng một, máu chảy đầm đìa.
Cô thật sự không dám tưởng tượng ra hình ảnh ấy, quá tàn nhẫn.
Thấy Tô Nhược Hân lo sốt vó đến mức mặt mày trắng bệch, Hạ Thiên Tường đưa tay ra, cầm lấy tay cô: “Đừng hoảng, mình nghĩ cách đã. Em liên hệ với Xuân Phong đi, còn anh sẽ liên hệ với trưởng khu và Lý Sở. Chỉ cần một trong ba người họ chịu ra mặt thì sẽ có cơ may giải cứu đứa bé kia.”