Tô Nhược Hân thấp giọng bật cười: “May mà chỉ là phạt giam thôi chứ không bị tra tấn về thể xác.”
Nếu không thì Hạ Thiên Tường đã oan uổng cấp dưới của anh rồi.
Hạ Thiên Tường đen mặt: “Đôi lúc phạt giam còn đau khổ hơn tra tấn về thể xác đó, căn phòng tối om, nhỏ bằng cái toilet, không được cầm bất kỳ thứ gì có thể giải trí được.”
Tô Nhược Hân tưởng tượng ra cảnh một người bị nhốt trong một căn phòng nhỏ đen như mực một tiếng đồng hồ, rồi năm tiếng, rồi mười tiếng thậm chí là cả ngày, chỉ mới tưởng tượng thôi mà cô đã thấy chán rồi.
Ban đầu có thể còn chịu được chứ đến cuối sẽ phát điên vì quá ngột ngạt cho xem.
“Ai bảo anh không biết phân biệt trắng đen chứ!
Đây là lỗi của anh rồi Hạ Thiên Tường.”
“Ừ, là lỗi của anh.”
Tô Nhược Hân không ngờ anh chàng này cũng có can đảm nhận lỗi: “Nếu em không đoán sai thì thứ trong đầu bà ta do Liêu Diên ấm vào. Thân phận của Liêu Diên không đơn giản đâu, anh nên thẩm vấn lại ông ta thì hơn.” Liêu Diên cũng khá bản lĩnh khi có thể biến Lục Diễm Chỉ thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.
Ít nhất là đủ tàn nhẫn, cũng rất có thủ đoạn.
“Ừm, khi nào về thành phố T anh sẽ tự mình thẩm vấn ông ta.” Anh tiếp tục lái xe tới Đài Thiên Táng.
Lúc này, tâm trạng Hạ Thiên Tường đầy dịu êm.
Quả nhiên cô bé đi guốc trong bụng anh rồi.
Cô biết anh vẫn còn vướng bận Lục Diễm Chi nên giờ mới giải đáp bao mối nghi vấn trong lòng anh cho anh.
Chuyện quan trọng nhất kế tiếp là lấy thứ trong đầu Lục Diễm Chỉ ra.
Còn cách lấy thì anh không cần phải quan tâm, vì đã có Tô Nhược Hân ở đây rồi.
Thậm chí không cần anh hỏi, cô nhóc cũng đã sắp xếp đâu ra đấy.
Nếu không thì vừa nấy cô đã chẳng hiểu ý, nói cho anh biết tất cả những gì liên quan tới Lục Diễm Chi rồi.
Sau khi băng qua thị trấn, moto chạy vào đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu.
Nghĩ đến kẻ đột nhập đột nhiên bị đá vào phòng của Hạ Thiên Hương vào tối hôm qua, lại nhớ tới hình ảnh khách sạn yên ả sáng nay, Tô Nhược Hân biết Hạ Thiên Tường đã dẹp yên cuộc phản kích của tay chân Ruckssan.
Nếu không thì anh đã chẳng chở cô từ khách sạn đến Đài Thiên Táng một cách công khai như thế.
Đã thế còn lái bằng chiếc moto Harley.
Dù thế nào đi nữa, đi Harley cũng không an toàn, không làm người ta yên tâm bằng xe việt dã có chức năng chống đạn.
Chiếc moto Harley chạy băng băng trên đường song Tô Nhược Hân không hề thấy lạnh chút nào, bởi cô ngồi sau lưng Hạ Thiên Tường, đã có anh chắn gió cho cô, thân nhiệt của anh cũng rất dễ chịu.
Cô đã nhìn thấy Đài Thiên Táng.
Nó nằm ngay trên sườn núi không được ánh mặt trời chiếu tới, Tô Nhược Hân vừa nhìn sang thì có một con chim điêu bay trên trời, mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Đúng lúc đó, một chiếc xe chở hàng đi qua, trong xe có bốn xác chết và một đứa trẻ.
Khi hình ảnh bốn cái xác cùng với một đứa trẻ xẹt qua trong đầu, Tô Nhược Hân ngoảnh phắt qua nhìn về phía xe chở hàng vừa lướt qua moto của họ.