Nhớ đến việc Hạ Thiên Tường quyên góp ba nghìn tỷ, Tô Nhược Hân hơi nhếch môi lên, người đàn ông của cô đó.
Có điều năm chữ “Người đàn ông của cô’ vừa hiện lên trong đầu thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đượm buồn.
Hiện giờ, nói cho cùng anh vẫn chưa hoàn toàn là người đàn ông của cô, hai người vẫn chưa vượt qua giới hạn cuối cùng của cô.
Một làn gió thổi đến, tiếp đó là tiếng moto phanh lại truyền đến từ phía sau: “Nhược Hân, đi thôi.”
Bấy giờ Tô Nhược Hân mới xoay người lại.
Chàng trai ngồi trên chiếc moto Harley đẹp trai phong độ, ngũ quan như tạc tượng chẳng khác gì gương mặt của thánh thần, lúc này phối hợp với xe moto Harley siêu ngầu thì càng chết người hơn nữa, thu hút sự chú ý của mọi người dù xa hay gần.
Đúng vậy, dù anh chỉ khiêm tốn mặc bộ đồ nước Z bình thường nhất nhưng vẫn không che giấu được khí thế mạnh mẽ của anh.
Theo phản xạ, Tô Nhược Hân nhìn lướt qua xung quanh đây, phát hiện cả nam nữ, già trẻ đều đang nhìn về phía anh chàng này.
Cô mím đôi môi nhỏ nhắn, nhanh chóng đi qua leo lên xe rồi vòng hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh mà săn chắc của anh đem đến cảm nhận đầy mạnh mẽ. Tô Nhược Hân hơi nghiêng người cứ thế tựa đầu vào lưng anh, nỗi an tâm bỗng chốc lấp đầy cả cõi lòng: “Đi thôi.”
Chiếc Harley phóng như bay rời khỏi khách sạn.
Khách sạn trong kính chiếu hậu moto ngày một xa dần, cửa sổ trên tầng ba khách sạn dần dần khuất bóng trong tầm mắt. Tô Nhược Hân tiếp tục dựa đầu vào lưng Hạ Thiên Tường, nhẹ nhàng an ủi: “Bà ta không sao đâu, anh đừng lo quá.”
Lục Diễm Chi chỉ bị đau đầu, nhiều nhất chỉ đau có vài phút.
Đây cũng là lý do vì sao ban nãy cô không châm cứu cho Lục Diễm Chỉ nữa.
Cô muốn Lục Diễm Chỉ chịu đau một lần để bà ta biết phương pháp châm cứu của cô thật sự có thể chữa bệnh đau đầu cho bà ta chứ không phải bùa ngải gì.
“Ừm, anh biết.” Gió ù ù tạt tới, giọng cô thì bé như tiếng muỗi kêu nhưng Hạ Thiên Tường vẫn nghe thấy.
Quả nhiên, anh là người hiểu cô nhất và cũng là người hiểu suy nghĩ của cô nhất.
Dù cô có thành kiến với Lục Diễm Chỉ đi nữa thì cô cũng không thể thật sự nỡ lòng mặc kệ bà ta, bởi vì Lục Diễm Chi là mẹ anh.
“Lúc thứ trong đầu bà ta đưa ra mệnh lệnh, chỉ cần anh nhìn vào mắt của bà ta thì sẽ bất giác nghe theo lời bà ta, chịu sự sai khiến của bà ta.” Tô Nhược Hân nói tiếp.
Hạ Thiên Tường bỗng đi xe chậm lại: “Em nói có thật không?”
“Thật.”
“Thảo nào bên biệt thự Bán Sơn lại gặp chuyện, hóa ra không phải do bọn vệ sĩ thiếu trách nhiệm mà do thứ tà ma bà ấy trúng.” Nói xong, Hạ Thiên Tường dừng xe bên lề đường.
Anh lấy điện thoại ra gõ chữ thật nhanh.
Tô Nhược Hân nhìn mười ngón tay thoăn thoắt như bay của anh, điều thu hút cô không phải nội dung anh đang gõ mà là ngón tay rõ đến từng khớp ngón như tác phẩm nghệ thuật của anh, rất đẹp.
Đến khi khởi động xe lần nữa, cô mới không nhìn †ay Hạ Thiên Tường nữa, đỏ mặt: “Đừng nói là anh trừng phạt tên cấp dưới đó đấy nhé?”
“Hôm qua anh cho giam anh ta lại, nãy là anh báo bỏ lệnh giam.”