“Thiên Tường, đừng nhìn vào mắt bà ta.” Tô Nhược Hân kéo tay Hạ Thiên Tường rồi vội vàng dặn dò.
Khiến Hạ Thiên Tường vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lục Diễm Chi vội vàng đổi hướng nhìn. Anh nhìn qua chỗ khác rồi mới phát hiện ra trong khoảnh khắc nhìn vào mắt Lục Diễm Chỉ vừa rồi, đầu anh như trống rỗng.
Nếu không phải có tiếng quát khẽ của Tô Nhược Hân thì e rằng bây giờ anh cũng chưa tỉnh táo lại được.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Thiên Tường càng ngơ ngác hơn.
Tô Nhược Hân cũng không nhìn vào mắt Lục Diễm Chi mà là nhìn sang một bên: “Chủ tịch Lục, e là phải khiến bà thất vọng rồi. Thiên Tường sẽ không lấy túi cho bà đâu. Nói đi, có phải bây giờ đầu bà đang đau muốn nứt ra không?”
“Tôi… Chuyện của tôi không cần cô xen vào.”
Tô Nhược Hân cười lạnh: “Chủ tịch Lục, tôi vốn đã muốn đi ra ngoài mặc kệ chuyện của bà rồi đấy chứ.
Nhưng là bà kiên quyết muốn gọi tôi về cơ mà. Bây giờ lại nói chuyện của bà không cần tôi quan tâm.
‘Tốc độ lật mặt của chủ tịch Lục thật sự là nhanh quá, khiến người ta nhìn không kịp luôn.” Cô vừa nói vừa đi về phía trước, mỗi lần đều chỉ bước một bước nhỏ khoảng cách bằng một bàn tay.
Chỉ là vì mỗi lần chỉ di chuyển có một chút nên có vẻ như Lục Diễm Chi không phát hiện ra, cũng không ngăn cản Tô Nhược Hân tới gần.
Thế là chỉ chốc lát sau, khoảng cách giữa Tô Nhược Hân và Lục Diễm Chỉ đã gần đến nỗi không thể gần hơn nữa.
Nhưng dù là gần như vậy thì Lục Diễm Chỉ vẫn không có phản ứng gì, trái lại còn nhìn Tô Nhược.
Hân chằm chằm: “Gô, đi lấy túi của tôi đến đây”
Tô Nhược Hân cầm di động trong tay, sau đó một cây kim bạc đột nhiên bay từ tay cô ra cắm vào đỉnh đầu Lục Diễm Chi.
Đúng vậy, thật sự cắm lên đầu Lục Diễm Chỉ.
Phương pháp châm kim này vừa hung ác vừa chuẩn xác. Sau khi cắm được kim tới đúng vị trí trên đầu Lục Diễm Chi, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua người mình, cực kỳ lạnh.
Chỉ là có lạnh mấy cũng phải kiên trì.
Sau khi cắm kim bạc xong, đột nhiên Tô Nhược Hân cầm lấy cổ tay Lục Diễm Chỉ: “Thiên Tường, giữ mẹ anh lại đi, đừng để bà ta lộn xộn nhổ kim bạc trên đầu xuống.”
Hạ Thiên Tường khẽ gật đầu rồi lập tức tiến lên, chỉ trong chớp mắt đã bắt được Lục Diễm Chi, khiến bà ta không thể nhúc nhích.
Tô Nhược Hân cũng không nói vì sao cô phải châm kim cho Lục Diễm Chỉ. Chỉ là anh đã từng tận mắt chứng kiến thuật châm cứu của cô rồi. Đây quả thật là thuật châm cứu huyền diệu.
Anh tập trung vào việc bắt Lục Diễm Chi, còn Tô Nhược Hân lại nhân cơ hội này dạo một vòng quanh bà ta.
Sau khi hết một vòng, cô mới dừng lại. Lúc này Hạ Thiên Tường mới phát hiện ra tính cả trước và sau khi di chuyển, cô đã hạ bảy cây kim bạc xuống rồi.
Sau khi bảy cây kim này đâm vào cơ thể, đôi mắt Lục Diễm Chi đột nhiên tỉnh táo hơn. Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, sao con còn chưa đưa túi tới cho mẹ?
Mẹ đau đầu, không có thứ kia thì không được.”
“Đau đầu lắm sao?” Tô Nhược Hân hỏi lại một câu.