Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Không có gì quan trọng hơn niềm vui của cô.
“Anh Hạ, bà chủ vẫn đang làm ầm lên đòi ra ngoài.
Lần này bà ấy ầm ï quá, làm sao bây giờ ạ?” Bọn họ vừa đi qua bác sĩ Ngô đã chợt nghe cô ấy run rẩy báo cáo với Hạ Thiên Tường.
“Khóa kỹ cửa sổ lại rồi giam bà ấy trong đó là được. Những thứ khác cứ kệ đi.’ Hạ Thiên Tường đáp thản nhiên như đang nói về một người không quan trọng vậy.
Nhưng cái tay đang cầm tay Tô Nhược Hân của anh rõ ràng đã run lên một cái.
Cái run khẽ kia khiến Tô Nhược Hân nhíu mày. Cô nói thẳng: “Em đi nhìn bà ta một cái. Em có lời muốn nói với bà ta.”
“Nhược Hân, không cần đâu, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên Tường thờ ơ ngăn cản Tô Nhược Hân.
Nhưng cô hiểu được rằng nếu bên phía Lục Diễm Chi vẫn không có chuyển biến tốt, bà ta vẫn lên cơn nghiện thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề. Việc này giống như một quả bom hẹn giờ vậy. Dù có cẩn thận đến mấy thì nó cũng có thể nổ bất cứ lúc nào: “Anh chờ em một chút. Em nhìn bà ta một chút rồi về ngay mà.”
Tô Nhược Hân nói xong bèn xoay người bước đi.
“Nhược Hân, quay lại đây.’ Vẻ mặt Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống. Anh giơ tay kéo Tô Nhược Hân vê.
Anh thật sự đã quá thất vọng về Lục Diễm Chỉ rồi.
Nếu Lục Diễm Chi không phải mẹ ruột của anh, nếu tình hình hiện tại của Lục Diễm Chi không phải vì Hạ Sâm Sâm lăng nhăng mà thay tính đổi nết, thì e rằng anh đã từ mặt người mẹ này từ lâu rồi.
Anh còn bảo vệ Lục Diễm Chỉ là vì anh vẫn còn trách nhiệm của một người con.
Nhưng Tô Nhược Hân thì không cần.
Tô Nhược Hân không có bất kỳ trách nhiệm và nghĩa vụ gì với Lục Diễm Chi cả.
Chỉ bằng thái độ và cách đối xử với Tô Nhược Hân của Lục Diễm Chi trước kia là Tô Nhược Hân đã không có lý do gì phải đi cứu Lục Diễm Chỉ rồi.
Tô Nhược Hân cảm nhận được sự ngăn cản và cái tay đang giữ chặt cô của Hạ Thiên Tường. Chỉ là chân cô đã nhanh hơn một chút tránh được khỏi tay anh. Sau đó cô nói với vẻ: “Những thứ mà mẹ anh gây ra với Thiên Hương có gì đó kỳ lạ.”
Hạ Thiên Hương sửng sốt một giây rồi lập tức bước nhanh tới đuổi kịp Tô Nhược Hân: “Em có ý gì?
“Bà ta không chỉ hút mấy thứ kia mà còn bị người khác khống chế nữa” Từ trong miệng Liêu Diên, cô biết được nguyên nhân tinh thần Hạ Thiên Hương thất thường hoàn toàn là do Lục Diễm Chỉ tự tay đẩy mạnh cô ấy xuống vực sâu. Nhưng sau khi nghe xong cô vấn luôn nghỉ ngờ vì sao Lục Diễm Chỉ lại ra tay một cách không giới hạn với con gái ruột của mình như vậy.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, cho nên cô vẫn luôn nửa tin nửa ngờ đối với việc Lục Diễm Chỉ ra tay với Hạ Thiên Hương.
Dù sao thì tất cả cũng đều là qua lời nói với Liêu Diên và phản ứng của Hạ Thiên Hương mới biết được.
Nhưng tối hôm qua cô đã biết được cả quá trình.
Bởi vì tất cả trí nhớ của Hạ Thiên Hương đã chạy vào đầu cô.
Cô cũng có muốn biết chuyện này đâu.
Nhưng vì tương lai của Hạ Thiên Hương, cô lại không thể không biết.
Cũng không thể ngờ được rằng khi những hình ảnh đó lướt qua đầu, cô bỗng nhiên phát hiện ra một tình huống mới.