Thấy cô gái rõ ràng ngay cả mắt cũng không mở nổi mà vẫn cố gắng muốn nói với anh, Hạ Thiên Tường bèn giơ tay võ nhẹ lưng cô rỉ dịu dàng nói: “Anh nói thay em nhé. Em muốn nói cho anh biết rằng việc thôi miên Thiên Hương đã thành công rồi. Sau này con bé sẽ không bị những đoạn ký ức không tốt làm ảnh hưởng đến tâm trạng nữa, phải không?”
“Đúng thế” Tô Nhược Hân vẫn nhắm mắt gật gật đầu. Giờ phút này cô đã mệt đến nỗi chẳng muốn nói thêm lời nào nữa.
Lúc này, thân phận của cô và Hạ Thiên Tường như thể đổi cho nhau vậy, bây giờ cô lại trở thành người tích chữ như vàng rồi.
“Sau đó em còn muốn anh nghĩ cách không được để Lục Diễm Chỉ hoặc Liêu Diên nhắc tới việc này trước mặt Thiên Hương nữa, phải không?”
“Ừ, nếu anh biết cả rồi thì nhanh làm đi. Em ngủ đã” Tô Nhược Hân ngáp hết cái này đến cái khác, cực kỳ buồn ngủ.
Thôi miên liên tục mười mấy tiếng đồng hồ khiến cô tiêu hao hết tất cả sức lực. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon để bổ sung thể lực thôi.
“Ngủ đi, những việc còn lại giao cho anh là được.”
Bàn tay to lớn của Hạ Thiên Tường tiếp tục vỗ Tô Nhược Hân như đang dỗ con nít, ánh mắt cũng dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.
Giọng nói của anh êm tai như có công năng thôi miên vậy. Anh vừa dứt câu, Tô Nhược Hân đã ngủ rồi.
Tiếng hít thở đều đều vang lên ngay bên tai khiến Hạ Thiên Tường hơi híp mắt lại. Cô bảo muốn ngủ cùng anh thì chắc chắn anh sẽ không rời đi, nhất định sẽ ở lại bên cô.
Chỉ còn lại một ngọn đèn trên tường, bóng dáng hai người hắt lên vách mờ mờ ảo ảo.
Anh lắng lặng nhìn cái bóng kia, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng rất im lặng.
Sự im lặng này khiến Tô Nhược Hân ngủ thẳng đến khi tự tỉnh luôn.
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn như tượng tạc của Hạ Thiên Tường. Đẹp trai như này thật đúng là không chừa cho người ta chút đường sống nào mà. “Mấy giờ rồi?” Cô vừa dịu mắt vừa lười biếng hỏi.
“Hơn mười giờ rồi. Nếu em còn buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng vội rời giường.”
Nhưng nghe thấy câu “hơn mười giờ”, Tô Nhược Hân đã nhảy dựng lên xoay người xuống giường: “Em đi xem Thiên Hương thế nào rồi.”
Hạ Thiên Hương là bệnh nhân đầu tiên cô thực hành thuật thôi miên. Cô ấy còn là một người bệnh đặc biệt nữa.
Đúng vậy, vì cô ấy là em gái ruột của Hạ Thiên Tường nên cô ấy là một người bệnh đặc biệt của Tô Nhược Hân.
Vậy nên cô không thể để có bất kỳ sai sót gì xảy ra được.
“Thiên Hương rất ổn. Em đừng lo.” Hạ Thiên Tường vươn tay ra kéo Tô Nhược Hân vào lòng mình một lần nữa. Anh nhìn lại dáng vẻ của cô bây giờ, thấy vẻ mặt cô đã khôi phục hoàn toàn và trở lại như bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Dậy rồi sao lại không xuống giường được chứ?
Em cảm thấy phải thấy tận mắt Thiên Hương thì em mới yên tâm được. Nếu không dù có nằm trên giường em cũng có cảm giác như đang nằm trên bàn chông ấy.”
Hạ Thiên Tường nghĩ thấy cũng đúng. Để Tô Nhược Hân rời giường còn hơn bắt cô nằm trên giường một mực lo lắng cho tình hình hồi phục của Hạ Thiên Hương.
Tận mắt nhìn thấy và nghe anh nói khác nhau rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Hạ Thiên Tường bèn thả lỏng tay Tô Nhược Hân ra, để mặc cô xuống giường.