Quên mất Liêu Diên là ai, cũng quên mất rằng Lục Diễm Chỉ đã từng lột sạch cô ấy rồi giao cho Liêu Diên.
Có thể nói rằng đoạn ký ức này chỉ khiến cho cô ấy cảm thấy bị sỉ nhục. Ban đầu có Hạ Thiên Hương, Lục Diễm Chi và Liêu Diên biết chuyện này. Còn bây giờ thì chỉ còn Lục Diễm Chi, Liêu Diên và thêm Tô Nhược Hân là biết rõ mà thôi.
Đúng vậy, đoạn ký ức này đã cắn nuốt những ký ức khác trong đầu Hạ Thiên Hương.
Tô Nhược Hân có cảm giác như đến bây giờ những hình ảnh đó vẫn còn lởn vởn trong tâm trí mình.
Nhờ những hình ảnh này mà cuối cùng cô cũng hiểu vì sao tinh thân của Hạ Thiên Hương lại trở nên thất thường chỉ sau một đêm.
Lục Diễm Chỉ thật sự rất quá đáng.
Cô cứ tưởng rằng con gái nhà giàu thì cả đời sẽ không lo cơm ăn áo mặc, chỉ cần biết hưởng thụ là được rồi. Chỉ khi gặp Hạ Thiên Hương và Lục Diễm Chỉ, cô mới phát hiện ra có tiền chưa chắc đã có tất cả mọi thứ.
Lục Diễm Chi có tiền nhưng không mua được tình yêu duy nhất của Hạ Sâm Sâm, cuối cùng lại tạo ra một nhân cách méo mó, thậm chí còn hại cả con gái ruột của mình.
Nghĩ lại thì tất cả đều thật bi thương.
Thấy Tô Nhược Hân đồng ý, Hạ Thiên Tường bèn ôm cô về phía cửa, sau đó một tay ôm cô một tay mở cửa phòng ra. Ngoài hành lang lúc này rất vắng vẻ. Đống lộn xộn bị mấy kẻ tấn công bất ngờ kia bày ra đã được dọn dẹp sạch sẽ. Chỉ còn Hạ Tam và Hạ Tứ im lặng canh giữ bên ngoài như hai ông thần giữ cửa, “Gọi Lư Yên tới chăm sóc Thiên Hương đi.” Hạ Thiên Hương vừa ra lệnh cho Hạ Tam và Hạ Tứ vừa bước đôi chân dài vào phòng mình rồi nhanh chóng đi tới trước giường.
Anh nhẹ nhàng đặt Tô Nhược Hân xuống. Khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sự đau lòng nói: “Em muốn ăn đêm không?” Mặc dù trông vẻ mặt Tô Nhược Hân như đã khôi phục lại bình thường nhưng chỉ cần nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi cực độ của cô vừa rồi, Hạ Thiên Tường lại không nhịn được mà đau lòng.
Dù sao thì bữa gần đây nhất mà cô ăn vẫn là bữa trưa, lại còn bị Lục Diễm Chi xuất hiện đột ngột cắt ngang bữa ăn. Thế nên cơm trưa cô cũng không ăn được hết. Về phần bữa tối thì lại càng không có.
Tô Nhược Hân lắc đầu, bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo Hạ Thiên Tường: “Em buồn ngủ quá, anh ngủ với em đi.” Cô muốn Hạ Thiên Tường đi ngủ cùng với mình, nếu không những trí nhớ vốn thuộc về Hạ Thiên Hương đột nhiên xuất hiện trong đầu cô sẽ khiến cô cảm thấy hoảng loạn.
Dù sao thì trước kia đoạn trí nhớ này cũng không thuộc về cô.
Đây là lần đầu tiên cô trải nghiệm chuyện đặt trí nhớ của người khác vào đầu mình.
Không tốt, chẳng tốt đẹp gì cả.
Bởi vì đoạn ký ức này thật sự rất tàn nhẫn.
‘Tô Nhược Hân không muốn ăn nên Hạ Thiên Tường cũng không nỡ ép buộc cô. Chỉ là anh vẫn nói: ‘Uống một cốc sữa đã rồi ngủ nhé?”
“Vâng.” Tô Nhược Hân chần chừ một chút rồi đồng ý. Dù sao thì cũng đã suốt mười mấy tiếng cô chưa được giọt nước nào vào bụng rồi, dạ dày rất trống rỗng.
Nhưng mặc dù dạ dày chẳng có gì, cô vẫn không muốn ăn. Cô thật sự cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thôi.
Một cốc sữa ấm áp nhanh chóng được đưa tới bên môi, còn cho thêm một cái ống hút nữa để Tô Nhược Hân có thể thoải mái uống hết. Cô đưa cái cốc không cho Hạ Thiên Tường rồi mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Hạ Thiên Tường nhìn vệt trắng sữa còn sót lại nơi khóe môi cô rồi hơi cúi đầu, để tất cả đều rơi vào môi mình.
Bấy giờ anh mới buông Tô Nhược Hân ra rồi nằm xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Ngoan, ngủ đi.”
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại, ngửi hơi thở thuộc về người đàn ông bên cạnh rồi nói với vẻ mơ màng nhưng lại nghiêm túc: “Em có chuyện muốn nói với anh”