Xem ra trước đó người kia đã làm Tô Nhược Hân bị thương, mà vết thương này cũng không nhẹ, nếu không cô sẽ không bao giờ có phản ứng như thế này.
“Nửa tiếng nữa là ổn thôi.” Tô Nhược Hân từ từ nhắm mắt lại rồi nín thở tập trung vận hành phương pháp cửu kinh bát mạch.
Lần vận hành này không giống với lần trước.
Lần trước cô không tập trung. Lúc đó cô vừa vận hành phương pháp cửu kinh bát mạch vừa phải thôi miên cho Hạ Thiên Hương.
Nhưng bây giờ thì khác vì việc thôi miên cho Hạ Thiên Hương đã chấm dứt. Cô có thể vận hành phương pháp cửu kinh bát mạch khắp toàn thân để khôi phục nội tạng đã bị tổn thương vì bị người nọ đánh trúng rồi.
Cũng may mà khi đó cô đã vận hành phương pháp cửu kinh bát mạch để bảo vệ tâm mạch. Nếu không e rằng giờ phút này ngay cả ngồi cũng không nổi, tính mạng như mành tơ sợi tóc rồi.
Nghe Tô Nhược Hân nói “nửa tiếng nữa là ổn thôi”, vẻ mặt Hạ Thiên Tường lúc này mới nguôi giận. Cô nhóc Tô Nhược Hân chưa nói tức là chưa chắc chắn. Cô đã nói vậy tức là đã dám chắc nửa tiếng sau nhất định sẽ ổn.
Trước đây anh ở bên cạnh cô và Hạ Thiên Hương trông coi hơn hai tiếng đồng hồ.
Hơn hai tiếng đồng hồ dài hơn nửa tiếng nhiều.
Lâu như vậy anh còn chịu được nên giờ khắc này anh thật sự không thèm để ý lại phải trông coi thêm nửa tiếng nữa đâu.
Hiểu thì hiểu vậy nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Nhược Hân cứ biến hóa không ngừng hết trắng rồi lại đỏ, đỏ rồi lại trắng, anh vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
May mà thời gian sắc mặt Tô Nhược Hân thay đổi càng ngày càng chậm lại, không còn thay đổi hai lần trong vòng một phút như ban đầu nữa.
Thấy đã gần nửa tiếng đồng hồ, đôi mắt đen láy của Hạ Thiên Tường nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Hân không hề chớp. Lúc này, có thể dùng ánh mắt để quan sát và nhận ra vẻ mặt cô không còn thay đổi nữa.
Khuôn mặt của cô hồng hào, đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Quả nhiên, đúng nửa tiếng đồng hồ, Tô Nhược Hân từ từ mở mắt ra. Việc đầu tiên cô làm là cúi đầu liếc nhìn Hạ Thiên Hương như đang ngủ say một cái. Sau khi xác định cơ thể Hạ Thiên Hương không có vấn đề gì, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Hương: “Ổn rồi.”
Sau khi thốt lên hai chữ này, cả người đầy mồ hôi của cô ngay lập tức mềm nhũn ngã xuống giường.
Thật sự chẳng muốn nhúc nhích động đậy gì nữa.
Cô mệt đến nỗi tê liệt rồi.
Có thể nói là cô gần như cạn kiệt sức lực vì thôi miên cho Hạ Thiên Hương.
Giống như lần đầu tiên cô cứu Hạ Thiên Hương vậy. Các chức năng trong cơ thể cô phải mất một tháng mới hồi phục được.
Cũng may bây giờ cô đã có chút thành tựu trong khi luyện phương pháp cửu kinh bát mạch rồi nên vận hành xong chỉ cần ngủ thêm một giấc nữa là có thể đầy máu sống lại.
Hạ Thiên Hương nhìn Tô Nhược Hân đang nằm liệt ra trên giường một cái rồi hơi khom người xuống ôm lấy cơ thể mềm nhữn của cô: “Để Lư Yên ở đây trông coi Thiên Hương nhé?”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Cũng được.” Bây giờ cô mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi, chẳng muốn động đậy gì hết. Thế nên dù cô có ở đây cũng không thể chăm sóc được Hạ Thiên Hương. Huống chỉ vừa rồi cô cũng đã chắc chắn rằng lần thôi miên cho Hạ Thiên Hương này đã thành công.
Bây giờ Hạ Thiên Hương đã hoàn toàn quên hết quãng thời gian không như mong muốn đã xảy ra trong cuộc đời cô ấy rồi.