Dáng người cao lớn đứng đó nhưng chỉ có luống cuống và lo lắng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Tường thật sự nếm trải được cảm giác có sức mà không thể sử dụng thế này.
Anh thật sự muốn thay thế Tô Nhược Hân.
Nhưng anh phát hiện trên đời này thứ không thể thay thế được nhất chính là bệnh tật.
Chỉ là điều mỗi người gặp phải không giống nhau, thể chất không giống nhau nên bệnh mắc phải cũng khác nhau.
Nếu như người vừa rồi va phải anh, hoặc là anh né tránh để không bị thương, hoặc là người va vào anh cũng chỉ khiến anh bị va chạm nhẹ, thực sự chỉ là va chạm nhẹ, anh sẽ không bị thương, mà người đó sẽ còn bị sức mạnh của anh làm bị thương ngược lại còn nặng hơn thương thế lúc này.
Đáng tiếc người mà người đó va phải không phải anh, mà là Tô Nhược Hân.
Anh không thể thay thế được Tô Nhược Hân.
Hơn nữa với khả năng của Tô Nhược Hân, rõ ràng cô có thể tránh được, nhưng vì bảo vệ Hạ Thiên Hương mà cô vẫn ngồi yên bất động.
Khuôn mặt cô gái ngày càng tái nhợt, trái tim anh nhói đau.
Hạ Thiên Tường nắm chặt tay mới không tới nỗi mất lý trí lao ra ngoài quất vào thi thể người đàn ông vừa va phải Tô Nhược Hân một trận.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Nhưng mỗi giây mỗi phút đều là đau đớn.
Hạ Thiên Hương đau đớn, Tô Nhược Hân đau đớn, anh cũng đau đớn.
Hay nói cách khác là trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Tuy nhiên trong ba người, sắc mặt Hạ Thiên Hương đã bắt đầu từ từ trở lại bình thường, mà mặt Tô Nhược Hân thì lại tái nhợt, mặt Hạ Thiên Tường thì âm trầm như có thể nhỏ được ra nước.
Bầu không khí trong phòng có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, trong sự im ăng ấy, Tô Nhược Hân bỗng di chuyển một chút.
Nói chính xác hơn là người cô hơi lắc lư lảo đảo.
“Nhược Hân… Hạ Thiên Tường chợt nghiêng người bảo vệ Tô Nhược Hân, muốn ôm cô nhưng thấy hai tay cô đang nắm chặt lấy tay Hạ Thiên Hương thì không dám ôm, lúc này anh thật sự là có sức mà không thể dùng…
“Đừng chạm vào em.” Tô Nhược Hân quát khế một tiếng, đồng thời từ từ thả lỏng tay Hạ Thiên Hương ra.
Trong khoảnh khắc khi cô buông tay kia, bằng mắt thường cũng có thể thấy được màu đỏ đang lan dần khắp khuôn mặt cô.
Cả mặt cô đều đỏ bừng lên, rực rỡ như một đóa hoa đào vừa nở, đẹp đến nỗi Hạ Thiên Tường không dời mắt đi được.
Đẹp quá.
Ngay khi anh cho rằng Tô Nhược Hân thật sự không sao, cũng là lúc anh đang thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân lại bắt đầu tái nhợt đi với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Chỉ trong chốc lát mặt cô đã trở nên trắng bệch.
Hạ Thiên Tường sững sờ: “Nhược Hân…” Trong khoảng thời gian chưa tới một phút đồng hồ mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã hết đỏ rồi lại trắng, trắng xong rồi lại đỏ. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không theo kịp tốc độ thay đổi này.
Điều này khiến Hạ Thiên Tường vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.