Tô Nhược Hân hộc máu rồi.
Anh hoảng hồn chạy tới, đạp lên người của kẻ đánh lén vừa va phải Tô Nhược Hân rồi ngã xuống đất kia, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, đang định lên tiếng tra hỏi thì nghe Tô Nhược Hân nói: “Đưa hắn ra ngoài, đừng… đừng làm phiền em và Thiên Hương.”
Giọng nữ yếu ớt vang lên.
Và cơ thể đang run rẩy của Tô Nhược Hân nữa, nó cũng đang nói cho Hạ Thiên Tường rằng cô đã bị thương.
“Nhược Hân, em… em không sao chứ?” Anh cũng không muốn quấy rầy Tô Nhược Hân, nhưng với tình trạng bây giờ của cô, anh không thể phớt lờ, thật sự không thể.
Bảo anh cứ thế ra ngoài thế này chỉ e là sau khi ra ngoài mỗi giây mỗi phút anh đều dằn vặt một giây như một năm.
“Em không sao, ra ngoài đi.” Tô Nhược Hân cắn răng nói xong câu này, sắc mặt cô lại tái hơn chút nữa.
Hạ Thiên Tường đá người mới đâm vào khi nãy ra khỏi cửa, trầm giọng nói với Hạ Tam và Hạ Tứ bên ngoài: “Nếu còn có kẻ đánh lén nữa, giết không tha.”
“Vâng.” Hạ Tam và Hạ Tứ thấy mặt Hạ Thiên Tường tối sầm là biết lúc này Tô Nhược Hân rất nguy hiểm, nào dám chần chừ chút nào, lúc này khi biết có thể Tô Nhược Hân đã bị thương, hai mắt họ cũng đỏ hoe.
Trước khi đến đây họ chỉ biết rằng Tô Nhược Hân là một cô gái rất giỏi y học và rất được lòng anh Hạ, nhưng sau khi tiếp xúc với Tô Nhược Hân vài ngày, sự khâm phục của hai người đối với cô có thể dùng cụm “cuồn cuộn liên miên như dòng sông xối xả” để hình dung.
Nếu Hạ Thiên Tường là thần thì Tô Nhược Hân chính là tiên trong mắt họ.
Địa vị của Tô Nhược Hân trong lòng họ đã không thua gì Hạ Thiên Tường.
Chỉ là họ không dám nói cho Hạ Thiên Tường biết điều này.
Nếu không rất có thể anh Hạ sẽ lên cơn ghen.
Còn là ghen với cô gái của mình.
Vì vậy hiện giờ Tô Nhược Hân bị thương, Hạ Tam và Hạ Tứ rất tự trách, cũng rất lo lắng.
Hạ Thiên Tường liếc nhìn thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, tất cả có hơn chục người.
Bởi vì đối phương quá đông, hành lang chật hẹp không có chỗ hành động nên mới đá người này trúng phải phòng của Hạ Thiên Hương, nếu không sẽ không xảy ra chuyện vớ vẩn như vừa rồi.
“Dọn dẹp sạch sẽ đi.” Hạ Thiên Tường thấp giọng nói, bước vào phòng Hạ Thiên Hương lẳng lặng đứng bên cạnh Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân tiếp tục thôi miên cho Hạ Thiên Tường, cảm giác được có người tới gần, đầu tiên cô căng thẳng cảnh giác, cho đến khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh, cô mới thở phào yên tâm, khế nhắm mắt lại, tiếp tục thôi miên.
Là Hạ Thiên Tường, cô không sợ.
Gô có thể yên tâm được rồi.
Cô vừa tiếp tục thôi miên vừa điều khiển phương pháp cửu kinh bát mạch, nếu không e là cô cũng sẽ bị thương nặng.
Hạ Thiên Tường yên lặng đứng cạnh giường như pho tượng.
Đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Tô Nhược Hân khiến lòng anh đau nhói.
Anh thật sự muốn đưa cô tới bệnh viện chữa trị ngay tức khắc, nhưng anh đã nghe rõ lời cảnh cáo vừa rồi của cô, lúc này dù anh có sức đến mấy cũng không dám động đến cô dù chỉ một chút.
Không dám động đến chút nào.