“Đừng sợ, chị dâu ở đây, anh trai em cũng đang ở ngoài cửa, có anh ấy bảo vệ chị em mình sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, em chỉ cần yên tâm ngủ một giấc là được, ngoan.”
“Em chỉ cần yên tâm ngủ một giấc là được, ừm, em nhớ rồi.” Hạ Thiên Hương lặp lại câu này, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tô Nhược Hân tiếp tục câu được câu chăng nói chuyện phiếm với Hạ Thiên Hương: “Thiên Hương, bình thường em thích mặc áo hay váy, hay là quần?”
“Váy.
“Ừm, con gái mặc váy là đẹp nhất, chị cũng cảm thấy nếu có thể mặc váy thì đừng mặc quần dài làm gì: “Vậy sao bây giờ chị lại mặc quần dài?’ Ánh mắt Hạ Thiên Hương lại nhìn vào Tô Nhược Hân, nhìn chằm chằm quần của cô.
“Khi làm việc mặc váy sẽ bất tiện.” Tô Nhược Hân thành thật đáp.
“Nhưng bây giờ chị dâu đang ở bên cạnh em thế này cũng không coi là làm việc mà.”
“Chị vội tới đây nên chưa kịp thay, dù sao cũng không phải cuộc thi sắc đẹp, mặc váy hay quần cũng không có gì khác biệt.” Tô Nhược Hân giải thích qua loa, mục đích là trò chuyện với Hạ Thiên Hương để đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy, còn những chuyện khác chỉ là phụ.
Hai người cứ nói chuyện như vậy, trong nháy mắt đã vài tiếng trôi qua.
Cuối cùng căn phòng cũng hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Hạ Thiên Hương như đang ngủ nhưng lại như đang tỉnh.
Thi thoảng cô ấy sẽ nheo mắt nhìn Tô Nhược Hân.
Lần nào Tô Nhược Hân cũng mỉm cười đáp lại.
Nụ cười trong trẻo nhẹ nhàng quét qua căn phòng như cơn gió xuân, nhưng động tác tay của Tô Nhược Hân lại chưa từng dừng lại.
Cô không thể dừng.
Chỉ cần dừng lại là sẽ huỷ hoại cuộc đời Hạ Thiên Hương.
Cô vốn định thôi miên từng chút từng chút ký ức mà Hạ Thiên Hương không muốn nhớ ấy, nhưng sau khi bị Lục Diễm Chi kích thích, cô đã không thể thôi miên mỗi ngày một chút được nữa, mà chỉ có thể một phát ăn ngay, hôm nay cô sẽ phong ấn luôn những hình ảnh và cảnh tượng trong ký ức mà cô ấy không muốn nhớ lại.
Tất cả phải làm từ đầu.
Tất cả đều phải kết thúc trong tối nay.
Tô Nhược Hân nắm chặt hai tay Hạ Thiên Hương, bỗng nhiên trong đầu cô bắt đầu tràn ngập hình ảnh vốn thuộc về Hạ Thiên Hương.
Khi bắt đầu truyền ký ức sang là lúc thuật thôi miên của cô được kích hoạt thành công trở lại.
Nếu người này không phải Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân nghĩ cô sẽ không dễ dàng vì một người nào đó mà thôi miên như thế này.
Bởi vì thôi miên quy mô lớn đột ngột thế này, kết quả phản hồi lại trong đầu cô cuối cùng sẽ không vì có thêm ký ức mà trở nên tốt đẹp, ngược lại sẽ vì đột nhiên có thêm quá nhiều ký ức không thuộc về cô mà tổn thương não bộ.
Còn mức độ tổn hại này tới mức nào thì đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhược Hân không chắc chắn.
Những ký ức lần trước đã truyền vào đầu cô một lần nữa ập đến, hơn nữa còn cực kỳ dữ dội.
Rất nhanh đã vượt qua lượng thôi miên lần trước, sau đó là ký ức mà cô chưa từng trải qua bao giờ.
Những hành động Lục Diễm Chỉ đã làm hiện lên trong đầu Tô Nhược Hân, sinh động tới nỗi khiến sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt.