Cô vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Hạ Thiên Hương.
Nếu Hạ Thiên Tường không đồng ý với cô, không thể đảm bảo sự yên tĩnh trong căn phòng này, như vậy chỉ cần xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn thôi thì e rằng cả đời này Hạ Thiên Hương sẽ không thể làm người bình thường được nữa.
Thuật thôi miên cô làm với Hạ Thiên Hương lúc trước đã hoàn toàn mất tác dụng bởi sự xuất hiện của Lục Diễm Chi.
Nghe tới đây, Hạ Thiên Tường nắm chặt cổ tay Lục Diễm Chi, quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Nói cho anh kết quả xấu nhất đi.”
“Có thể cả đời này Thiên Hương sẽ phải sống trong bệnh viện tâm thần.” Lời này cô nói không hề phóng đại chút nào.
Thật ra vẫn còn một kết quả xấu nhất nữa nhưng là liên quan đến cô, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra.
“Hiểu rồi.” Hạ Thiên Tường chỉ dừng một chút rồi kéo mạnh Lục Diễm Chi ra khỏi phòng.
Giọng nói của người đàn ông trâm thấp, nhưng truyền đến tai Tô Nhược Hân lại khiến cô cực kỳ an tâm.
Ở đâu có anh, ở đó chắc chắn an toàn tuyệt đối.
Cô còn không để ý xem Hạ Thiên Tường đã đóng cửa lại giúp mình hay chưa đã chạy thẳng tới trước giường Hạ Thiên Hương, sau đó nhanh chóng rút ba cây châm bạc ra khỏi ba lô luôn mang theo người, căm nhanh lên đầu cô ấy.
Toàn bộ quá trình chỉ mất một giây.
Tốc độ châm kim có thể dùng cụm “bất ngờ không kịp đề phòng” để hình dung.
Sau khi ba cây châm hạ xuống, cô gái vốn đang đau đớn vật vã trên giường đột nhiên yên lặng, ngơ ngác nhìn Tô Nhược Hân: “Chị… Chị định… định làm gì?
Vẻ mặt như đang đối diện với một người xa lạ.
Không còn gọi “chị dâu” mà Tô Nhược Hân mới nghe cách đây không lâu nữa.
Tô Nhược Hân căng thẳng, đưa tay cầm tay Hạ Thiên Hương, tiếp tục xoa bóp cho cô ấy rồi nhẹ giọng nói: “Thiên Hương, gọi là chị dâu.”
“Chị dâu.” Hạ Thiên Hương lặp lại danh xưng này, khuôn mặt vẫn mê man mờ mịt: “Chị là chị dâu của em.
“Ừm, đúng vậy.” Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cảm xúc của Hạ Thiên Hương cũng ổn định lại dưới sự giúp sức của ba cây châm, mà bây giờ cô cũng phải bắt đầu thôi miên cho cô ấy.
Hạ Thiên Hương yên lặng nằm trên giường như một đứa bé ngoan ngoãn, không làm ồn, mặc cho cô nắm lấy hai tay mình.
Lần này không giống như lần trước, Tô Nhược Hân đặt cả hai tay mình lên hai tay Hạ Thiên Hương.
Sau đó cô vừa nhẹ nhàng ấn vào huyệt trên tay Hạ Thiên Hương vừa dịu giọng cất lời: “Thiên Hương, em thích kiểu đàn ông nào? Là kiểu lạnh lùng bá đạo như anh trai em, hay là kiểu dịu dàng tình cảm như ba em?”
“Anh trai em.”
“Ừm, đúng là anh trai em tốt hơn ba em nhiều, sau này em cứ dựa theo tiêu chuẩn của anh trai em mà †ìm bạn trai nhé, sau đó sinh hai em bé, nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Phải sinh hai em bé mới được hạnh phúc ạ?”
“Ừm, ít nhất là hai, một nam một nữ ghép thành một chữ tốt, đây là điều hạnh phúc nhất của một người phụ nữ đấy”
“Nhưng hình như em hơi sợ.’ Hạ Thiên Hương căn môi, đầu óc hơi hỗn loạn, không biết đã nghĩ đến điều gì.