Thiên Hương xảy ra chuyện, anh không thể làm như không biết.
Anh chỉ có một cô em gái ruột, cô bình thường thì anh sẽ không cần lo lắng, không cần quan tâm, nhưng bây giờ cô đã vì Lục Diễm Chỉ mà đổ bệnh, là anh trai, anh không thể mặc kệ.
Sau khi Tô Nhược Hân ra khỏi phòng ăn thì chạy thẳng lên phòng của Hạ Thiên Hương trên lầu, cô không gõ mà đẩy cửa vào luôn, khi nhìn thấy người trong phòng, cô lập tức hiểu ra vì sao Hạ Thiên Hương lại phát bệnh.
“Mẹ ra ngoài đi, con không muốn nghe, không muốn…” Lúc này Hạ Thiên Hương đang đưa hai tay ôm đầu, lắc đầu như bị đau đầu, trên mặt là vẻ đau đớn.
Tô Nhược Hân bước nhanh tới gần, xác nhận tình hình của Hạ Thiên Hương, cô lập tức cầm lấy tay Hạ Thiên Hương, ấn vào huyệt hổ của cô ấy rồi nói với Lục Diễm Chỉ: “Chủ tịch Lục, phiền bà ra ngoài trước một lúc.”
Không biết Lục Diễm Chỉ tới từ khi nào.
Đúng thế, cô và Hạ Thiên Tường ăn cơm cùng nhau, thậm chí còn chưa ăn xong mà Lục Diễm Chi đã không chỉ tới được đây, mà còn vào được phòng của Hạ Thiên Hương.
Sau đó chỉ trong chốc lát bà ta đã phá hỏng mọi tác dụng khi cô thôi miên thành công cho Hạ Thiên Hương hôm qua.
Đúng thế, một phần ký ức nhỏ vốn đã được thôi miên mà biến mất, nhưng vì cô vẫn chưa làm xong bước cuối cùng, bây giờ Lục Diễm Chi xuất hiện đã phá tan hết thảy, khiến Hạ Thiên Hương lại nhớ lại toàn bộ.
“Tôi tới thăm Thiên Hương cũng không được à?”
Lục Diễm Chỉ nhìn Hạ Thiên Hương đang ngơ ngác, đưa tay muốn chạm vào mặt cô ấy.
Nhưng động tác nhỏ tưởng chừng như bình thường giữa mẹ và con gái này lại khiến Hạ Thiên Hương hít thở khó khăn, cô ấy há to miệng hít thở sau đó không ngừng nhích lại phía bên kia đầu giường.
Thậm chí còn gỡ bàn tay Tô Nhược Hân đang nắm lấy tay mình ra.
Tô Nhược Hân cau mày, cứ tiếp tục thế này sợ là cô cũng không áp chế được tình trạng của Hạ Thiên Hương: “Chủ tịch Lục, phiền bà ra ngoài một lát.”
“Tô Nhược Hân, người nên ra ngoài là cô chứ không phải tôi, tôi là mẹ Thiên Hương, tôi ở bên con bé là điều hết sức bình thường, cô là người ngoài không có tư cách ra lệnh cho tôi ra ngoài, ngược lại là tôi, tôi hoàn toàn có quyền mệnh lệnh cho cô đấy, ra ngoài đi.”
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Hương, lúc này cô bé đang toàn thân run rẩy.
Dường như rất sợ hãi.
Nếu cô cứ ra ngoài thế này thì có lẽ cuộc đời Hạ Thiên Hương sẽ chấm dứt, không thể trở lại thành người bình thường được nữa.
Lục Diễm Chỉ hiện giờ là cơn ác mộng đối với Hạ Thiên Hương.
Không, cô không bao bao giờ đi ra.
Cô cũng không cần để ý đến Lục Diễm Chi nữa.
Tô Nhược Hân xoay người đi vòng qua giường bệnh, sang bên kia muốn nắm lấy tay Hạ Thiên Hương lần nữa, nhưng cô ấy lại cứ ôm đầu bịt tai, cô không thể kéo ra được.
Tô Nhược Hân chỉ có thể cầm cổ tay Hạ Thiên Hương, cố gắng không để cô ấy tự làm đau mình: “Thiên Hương, em buông tay ra được không? Chị là chị dâu em, để chị nắm tay em nhé.” Giọng cô nhẹ nhàng, dịu dàng cho Hạ Thiên Hương ám hiệu.
Lúc này bàn tay đang ôm đầu của Hạ Thiên Hương mới hơi buông lỏng một chút, khi Tô Nhược Hân cuối cùng cũng nắm được lấy tay Hạ Thiên Hương, muốn xoa bóp cho cô ấy một lần nữa thì không ngờ Lục Diễm Chỉ lại như phát điên vòng qua giường bệnh, chớp mắt đã tới trước mặt Tô Nhược Hân rồi giơ tay tát cô.