Mặt Tô Nhược Hân đỏ lên, nhưng cô vẫn còn giận dỗi: “Có bản lĩnh thì anh…”, ba chữ “ăn thật đi” còn chưa nói ra thì cô đã dừng lại.
Gô nhớ lại những gì xảy ra tối qua.
Chỉ vì đến cuối cùng anh vẫn không vượt qua được tầng giới hạn cuối cùng ấy nên cô giận dỗi tới phòng Hạ Thiên Hương, cuối cùng anh chui vào từ cửa sổ đưa cô đi.
Sau đó anh hôn hết những giọt nước mắt trên khoé mắt cô.
Tuy lúc ấy trong phòng rất tối cô không nhìn thấy gì, nhưng cho đến tận bây giờ cô cũng có thể cảm nhận được sự thương yêu anh dành cho cô lúc đó.
Hảẳn là anh không phải không muốn, mà là không thể ăn.
Lý do cụ thể thì đến giờ cô cũng chưa biết.
Cô đoán không ra.
Cũng không phán đoán được.
Cô biết hết tình trạng thể chất của anh.
Chính vì biết anh rất khoẻ mạnh nên cô mới thấy khó hiểu.
Đột ngột dừng lại khiến bầu không khí trong phòng ăn lập tức lạnh đi.
Thậm chí cô còn cảm nhận được bàn tay Hạ Thiên Tường đang đặt trên eo mình lại tăng thêm lực, còn khiến cô hơi đau.
Lúc này cô có cảm giác người đàn ông này đang muốn bóp chết mình.
Đây là cô còn chưa nói hết.
Nếu cô có gan nói hết câu “có bản lĩnh thì anh ăn thật đi”, chắc giờ này ep cô sắp gãy rồi…
Eo đau.
Rất đau.
Đầu còn đau hơn.
Rõ ràng cô không làm sai chuyện gì.
Rõ ràng là anh sai.
Nhưng tại sao người hung dữ nhất vẫn là anh?
Tô Nhược Hân buồn tới mức chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn cho xong.
Bàn tay to trên eo cô càng siết chặt hơn.
Ngay khi Tô Nhược Hân bắt đầu cảm thấy khó thở thì cửa phòng ăn bị đẩy ra, Lư Yên xông vào: “Bác sĩ Tô, cô H…”
Chỉ là nói đến đây Lư Yên chợt quay người lại, đồng thời còn lấy tay che mắt, lúc này mới chậm chạp phản ứng lại, nhận ra rằng mình đã thấy cảnh không nên thấy.
Phản ứng đó lọt vào mắt Tô Nhược Hân khiến cô lập tức đỏ mặt: “Hạ Thiên Tường, anh còn không buông tay ra đi, Thiên Hương xảy ra chuyện rồi.”
Mặc dù Lư Yên chỉ mới nói một nửa, nhưng chắc chắn chữ phía sau “cô H” là chữ “ạ”, nói đầy đủ là cô Hạ, vậy nghĩa là Thiên Hương đã xảy ra chuyện.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới buông tay, Tô Nhược Hân lao ra như mũi tên bắn, nếu còn ở riêng với anh thêm nữa chắc cô sẽ điên mất.
Thấy Tô Nhược Hân lao ra khỏi phòng ăn, Hạ Thiên Tường cúi đầu nhìn đồ ăn vốn chưa được ăn bao nhiêu trên bàn, anh hơi nhíu mày sau đó đứng lên đi ra ngoài.