Mặc dù cô có thể phớt lờ lời Hạ Thiên Tường nói, muốn khám thì tiếp tục khám.
Nhưng cô biết rất rõ người đàn ông như Hạ Thiên Tường, một khi anh khăng khăng nghiêm túc thì chắc chắn sẽ có cách ngăn cản cô không thể khám được.
Vậy nên rất có thể kháng nghị của cô là vô hiệu.
Thấy cô gái nhỏ giận dỗi thế này, hình như đây còn là lần đầu tiên.
Khoé môi Hạ Thiên Tường hơi cong lên, anh bỗng duỗi cánh tay dài ra bế Tô Nhược Hân ngồi lên đùi mình.
Bên kia, đầu bếp Hạ Thiên Tường đưa tới chờ mang đồ ăn lên bất cứ lúc nào chợt mở to hai mắt nhìn.
Nhưng không ngờ khi họ tưởng tiếp theo sẽ có tình tiết hấp dẫn kích thích có thể thưởng thức thì lại nghe Hạ Thiên Tường trầm giọng nói: “Ra ngoài đi.”
“Vâng.” Sau đó từng người đều hướng mắt về phía cửa phòng ăn, không dám nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân nữa.
Dù có cho họ mười lá gan thì họ cũng không dám.
Bị mời ra ngoài thế này rõ ràng là Hạ Thiên Tường chê sự tồn tại của họ là dư thừa.
Quan trọng nhất là Hạ Thiên Tường đang định làm gì đó với cô Tô.
Nếu không sẽ không mời họ ra ngoài như thế này.
Trong phòng ăn của khách sạn lập tức chỉ còn lại Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
Đồ ăn trên bàn vẫn còn bốc hơi, toả ra mùi hương thơm nồng.
Tô Nhược Hân hơi giấy giụa nhưng nhận lại được là bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo cô ngày càng siết chặt hơn.
“Ăn.” Một miếng thịt kho tàu được đưa đến bên môi cô, trước mắt là bàn tay đẹp như tác phẩm nghệ thuật của người đàn ông.
Tô Nhược Hân quay đầu đi: ‘Muốn ăn thì anh tự ăn đi, em không ăn.” Mấy hôm nay cô đang lên hứng khám bệnh, chưa bao giờ được thoải mái sảng khoái khám bệnh như thế này bao giờ, vậy nên thật sự không muốn bị một câu nói của Hạ Thiên Tường ràng buộc.
“Vậy cũng được, cùng ăn đi.” Hạ Thiên Tường nói xong thì gắp miếng thịt vào miệng mình.
Hai mắt Tô Nhược Hân mở to.
Tuy rằng tướng ăn của Hạ Thiên Tường trước nay luôn rất đẹp, đẹp tới nỗi không giống như đang ăn mà như đang biểu diễn, nhưng vừa nhìn hành động này của anh là cô biết ngay anh định làm gì.
Chắc chắn là anh định đút bằng miệng cho cô.
Chuyện này trước đây anh đã làm rất nhiều lần.
Nhưng trước đây đều là đút bằng dạng nước.
Lần này anh lại muốn “đích thân” đút thịt cho cô…
Tô Nhược Hân lập tức quay lại cầm đũa của mình, gắp một miếng thịt lên bắt đầu ăn.
Một miếng.
Hai miếng.
Cô ăn liền vài miếng thịt gà và thịt bò mới nhận ra có gì đó không ổn.
Thì ra trên bàn ăn chỉ có một mình cô ăn, cô quay đầu lại tức giận lườm Hạ Thiên Tường: “Sao anh không ăn?”
“Chỉ muốn ăn em.” Cái miệng nhỏ nhắn của cô gái mở ra ngậm lại vô cùng quyến rũ, nhìn một hồi Hạ Thiên Tường liền có cảm giác.