Tô Nhược Hân chậm rãi đi về phía trước, cúi đầu nhìn cục phó với ánh mắt kiên định: “Thì ra ông cũng là người bị hại, tôi vốn không nên làm khó ông, nhưng rõ ràng ông có thể dùng thân phận của mình để đề cao chính nghĩa, cứu ba mình ra, nhưng ông lại dùng thủ đoạn hèn hạ để hãm hại tôi và Thiên Tường, đây là điều tôi không thể chấp nhận được.”
“Đúng thế, tôi sai rồi, nhưng thế lực của Ruckssan thật sự rất… tôi lo cho người nhà của mình.” Cục phó buồn bã lắc đầu.
Nhớ lại cảnh tượng bị ám sát ngày hôm qua, Tô Nhược Hân liền hiểu ra, quay đầu nhìn sang trưởng khu: “Xem ra đây là thế lực xấu xa rồi, hôm nay hành vi ác bá này có thể xảy ra với tôi và Thiên Tường, tôi nghĩ chắc thường ngày chuyện ép mua ép bán thế này cũng thường xuyên xảy ra với người dân, cưỡng ép lũng đoạn thị trường. Trưởng khu, tôi đề nghị điều tra Ruckssan, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, như vậy mới có thể bảo vệ được quyền lợi của người dân khu Z để họ được an cư lạc nghiệp.”
Trưởng khu lập tức nhìn Lý Sở: “Quyết tâm bảo vệ lợi ích của người dân, lập tức điều tra Ruckssan, tôi không quan tâm phía sau cậu ta có chỗ dựa hay không, chỉ cần phát hiện ra vấn đề thì Ruckssan và chỗ dựa phía sau cậu ta đều sẽ bị đưa đi xét xử, trả lại cho người dân sự bình an.”
“Vâng, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.”
“Lý Sở, trưởng khu, hai người đúng là quan phụ mẫu của muôn dân, nhưng trước khi hành động nhất định không được để lộ tin tức, âm thầm điều tra trước, nắm vững chứng cứ rồi tấn công nhanh chóng, một lần dẹp yên, nhất định phải bảo vệ tốt người nhà của mình nhé.”
“Đề nghị của cô Tô rất tốt, cảm ơn cô đã quan tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lý Sở trịnh trọng hứa hẹn.
Tô Nhược Hân gật đầu, lúc này mới lại nhìn sang cục phó, từ việc ba ông ta thật sự bị người của Ruckssan bắt cóc thì có thể thấy thật ra người này vẫn chưa tới nỗi không thể cứu được: “Thật ra ông có thể lấy công chuộc tội, lần này bọn họ lấy ba ông ra để uy hiếp ông ra tay với chúng tôi, ông và ba ông chính là nhân chứng.”
Lý Sở cũng nhìn sang cục phó: “Đúng đúng đúng, có thể nắm bắt cơ hội lấy công chuộc tội này hay không phụ thuộc vào bản thân ông đấy, ông tựa chọn đi.”
“Đã rõ, tôi biết phải làm thế nào rồi, nhưng cầu xin mọi người hãy bảo vệ người nhà của tôi, bọn chúng… bọn chúng quá tàn bạo.”
“Chẳng phải ba ông đã được cứu ra rồi sao?”
Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.
Trưởng khu nhìn Hạ Thiên Tường, hai mắt lập tức sáng lên, có thể cứu được ba cục phó từ tay Ruckssan, Hạ Thiên Tường thật sự không đơn giản: “Ngài Hạ, anh làm việc thiện thật sự là phúc của người dân khu Z chúng tôi, chúng tôi có thể mời người của ngài Hạ cùng tham gia vào hành động lần này được không?”
Hạ Thiên Tường chỉ lẳng lặng đứng đó, trên người toát lên khí thế không giận tự uy rất mãnh liệt, có anh tham gia thì hành động lần này sẽ dễ dàng và thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng khi hỏi câu này, ông ấy cũng không chắc chắn liệu Hạ Thiên Tường có đồng ý hay không, dù sao với thân phận như anh thì đa phần sẽ thương lượng kiểu thương nhân.
Không ngờ ông vừa hỏi xong Hạ Thiên Tường đã bình tĩnh gật đầu: “Được”
Nghe thấy Hạ Thiên Tường đồng ý, trưởng khu kích động nói: “Cảm ơn anh Hạ, cảm ơn anh Hạ.”
Sau đó ông ấy và Lý Sở đích thân tiễn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân ra khỏi đồn.
Kết quả vừa mới ra khỏi cửa, Tô Nhược Hân đã thấy đám đông nghìn nghịt phía trước, cô sững sờ: “Đây là…”
Trưởng khu ngượng ngùng nói: “Có người tận mắt nhìn thấy cô bị người mặc thường phục bắt đi, chờ mãi không thấy hai người vê nên vừa đưa người tới đây đòi thả người vừa gọi điện thông báo lên cấp trên, nếu không tôi cũng không biết cô và anh Hạ phải chịu oan ức thế này, tôi còn đang lo lắng chờ anh Hạ ở buổi lễ quyên góp ấy chứ. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được anh Hạ, anh Hạ có thể đi cùng tôi không… Trưởng khu nói xong thì nhìn đồng hồ đeo tay, nếu còn không đến thì e là sẽ thật sự không kịp.