“To gan, ông đang nói nhăng nói cuội gì thế, điều kiện tiền đề của việc hành nghề y phi pháp chính là làm vì lợi nhuận, bây giờ người trong huyện ai mà không biết, bác sĩ Tô hành nghề hoàn toàn không thu bất kỳ lệ phí nào, khám bệnh xem bệnh không thu phí, ngay cả bốc thuốc cũng là tặng, như thế sao có thể gọi là hành nghề y phi pháp được? Các người hoàn toàn là đang gây rối vô cớ, ông đi ra ngoài nhìn thử xem, bởi vì sự hồ đồ của các người mà bên ngoài đã bị vây chật kín, ngay cả tôi và Lý Sở nếu như không có người của ngài Hạ che chở thì cũng không thể nào vào được.” Trưởng khu hận sắt không thể thành thép mà trừng mắt nhìn cục phó.
Cục phó lại một lần nữa xụi lơ, xem ra tội danh ông ta đội trên đầu Tô Nhược Hân hoàn toàn không thể thành lập được.
Thật ra trước đó ông ta có nghĩ tới việc giả bộ hối lộ Tô Nhược Hân tiền khám bệnh và tiền thuốc, nhưng những bệnh nhân hôm qua lén trà trộn vào đưa tiền cho Tô Nhược Hân đều vô dụng, cô từ chối không nhận.
Thế nên cho tới bây giờ vẫn không có chứng cứ nào cho thấy Tô Nhược Hân đã nhận tiền.
Giống như cô đã sớm biết sẽ có chuyện này xảy ra.
Lý Sở vung một cái tát về phía cục phó: “Nhìn chuyện tốt mà ông làm ra đi, thật sự khiến người ta phải ớn lạnh”
“Tôi… ba của tôi còn ở trong tay bọn họ.” Vẻ mặt phó cục hoảng loạn.
“Đi ra ngoài với tôi.” Lý Sở lại trừng mắt nhìn cục phó một cái, sau đó sải bước ra ngoài phòng thẩm vấn.
Kết quả, vừa bước ra ông ta đã kinh sợ: “Ba…”
“Đây là do thuộc hạ của ngài Hạ giải cứu đưa về đây, tự ông giải quyết cho tốt đi” Nói xong, Lý Sở cất bước rời đi, không bao giờ nhìn người cấp dưới này nữa.
Cục phó trực tiếp quỳ rạp xuống đất: “Tôi thú tội, tôi thú tội hết tất cả.”
“Bác sĩ Tô… Bác sĩ Tô…’ Đúng lúc đó, lại có một người khác tiến vào.
Giọng nói quen thuộc này, Tô Nhược Hân nhìn qua: “Xuân Phong.” Cô đã sớm biết Xuân Phong sẽ tới đón mình ra ngoài.
Quả nhiên bây giờ đã tới.
Nhưng hơi muộn một chút so với sự hậu thuẫn đắc lực của Hạ Thiên Tường.
Xuân Phong bước vội tới: “Sáng nay khẩu vị của ba tôi rất tốt, nên nấu thêm một chút bữa sáng, không nghĩ tới khi nấu xong thì chậm trễ một ít thời gian, bây giờ tôi tới có phải là hơi muộn rồi không?”
“Đã muộn rồi, ha ha.” Trưởng khu bước lên trước một bước, chào hỏi Xuân Phong: “Thì ra cậu cũng là fan của bác sĩ Tô sao?”
“Đúng như vậy, nếu không có bác sĩ Tô thì thầy của ông đã sớm không còn nữa rồi.”
“Trước đây tôi từng nghe nói bác sĩ Tô đã cứu một ông lão đức cao trọng vọng, thì ra chính là thây sao?” Trưởng khu sửng sốt, bây giờ mới hiểu được tại sao việc làm của Xuân Phong.
“Đúng vậy, là ba nói tôi phải kín tiếng, không muốn để người khác biết trước đây ông từng bị bệnh nặng, ba cũng không muốn nhận tiền hay quà, lại không ngờ rằng, sự điệu thấp của ông lại khiến những người này ra tay với bác sĩ Tô.” Xuân Phong nói xong, sắc mặt càng tối sầm lại.
Cục phó kia hiện tại đã bị dọa đến mức tiểu ra quần, trước đây ông ta cho rằng mình chỉ đặc tội với Hạ Thiên Tường, doanh nhân đã quyên góp ba tỷ nên mới đắc tội người bên trên, không ngờ rằng thật ra đắc tội với Tô Nhược Hân nên mới đắc tội với người bên trên.
“Bác sĩ Tô, cầu xin cô tha cho tôi, tôi thật sự chỉ là vì ba của mình, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Phải biết rằng ba của Xuân Phong chính là một nhân vật rất được kính trọng trong địa phương, gần như tất cả những người đứng trên ông ta đều bái trước cửa nhà ông cụ, tôn ông cụ làm thầy.
Tô Nhược Hân nhìn cục phó rồi lại nhìn Hạ Thiên Tường, thấy anh gật đầu với mình.
Xem ra điều cục phó nói có vẻ là thật.