Ngay giờ phút này, cô đã sớm quên rằng tối hôm qua mình đã giận dỗi và làm ầm ï với anh, khuôn mặt nhỏ chôn vùi trong lòng ngực Hạ Thiên Tường, lắng nghe từng nhịp tim của anh, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: ‘Hạ Thiên Tường, sao anh lại ngốc như thế?” Cô đã nói cô nhất định có thể ra ngoài trước mười giờ, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn vào cùng.
Giống như đây là một nơi nào đó tốt đẹp lắm vậy.
Cũng khiến cho cô xúc động đến mức không biết phải diễn tả như thế nào.
“Chỉ cần có em ở bên thì nơi nào cũng là tốt đẹp nhất.” Cho dù là trong phòng tối thì anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Anh đã sắp xếp mọi công việc xong xuôi, khi tới khu Z này cùng cô, anh đã quyết định cho dù là hoàn cảnh nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Tô Nhược Hân không ngờ những lời nói âu yếm của Hạ Thiên Tường lại lừa tình như thế, khiến tim cô đập thình thịch không ngừng.
Nhưng cô vẫn chu cái miệng nhỏ lên: “Nơi này một chút cũng không tốt, anh không nên vào đây.”
Anh ở bên ngoài còn có thể giúp cô xử lý một chút rối ren ngoài kia, nhưng anh lại đi theo vào đây, căn bản chẳng giải quyết được gì cả.
“Có Hạ Tam Hạ Tứ ở đó, còn có Phương Tấn, em không cần phải lo lắng.” Hạ Thiên Tường nói, sau đó cúi đầu hôn cô.
Trong không gian tối như thế, không làm chút gì đó thì thật sự có lỗi với hoàn cảnh đặc biệt như vậy.
“Ưm…’ Trong không gian tối đen như mực, đợi đấn khi Tô Nhược Hân phản ứng lại thì chỉ còn môi lưỡi của ngài Hạ đang tiến quân thần tốc, chớp mắt một cái cô đã bị hôn đến mức không biết trời trăng mây đất là gì.
Mơ màng đắm chìm trong nụ hôn sâu của người đàn ông, thậm chí cô còn muốn thời gian dừng lại ngay vào khoảnh khắc anh và cô hôn nhau, thật sự rất tuyệt.
Khoảng thời gian hai người bên nhau, cho dù không có điện thoại hay TV, không có bất kỳ trò giải trí nào, nhưng bởi vì có nhau mà thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa sắt mở ra.
Ánh sáng chói lóa khiến Tô Nhược Hân ngượng ngùng rời khỏi cái ôm của Hạ Thiên Tường, cô khẽ nhìn ra phía cửa, không phải là hai người mặc thường phục trước đó đã áp giải bọn họ vào.
Mà là cục phó và một người đàn ông khác.
“Chậc, các người lại muốn gì nữa?” Tô Nhược Hân nhìn người đàn ông xa lạ kia, lạnh lùng lên tiếng.
Người đàn ông kia vung tay lên: “Chính là hai người bọn họ, không sai, dẫn lên phòng thẩm vấn, hôm nay nhất định phải ký tên, điểm dấu.”
“Anh là người nào?” Người này có khí chất hoàn toàn khác với những người trong đồn cảnh sát, nhưng vẫn có chút quen thuộc.
“Người muốn mạng cô.” Người đàn ông kia kiêu căng nói.
Khẩu khí này, giọng điệu này, rốt cuộc cũng khiến ‘Tô Nhược Hân hiểu ra vì sao lại cảm thấy người này trông thật quen, đó là vì người này có khí chất tương tự với những tên sát thủ muốn ám sát cô và Hạ Thiên Tường ở trên núi vào ngày hôm qua.
Xem ra là động thủ đánh không lại, thế nên mới muốn dùng cách thức như thế để áp chế bọn họ.
“ồ, vậy thì phải xem anh có khả năng đó hay không.”
“Lần trước cho các người chạy thoát, lần này cô không có chứng chỉ làm nghề y mà đã hành nghề phi pháp, nhân chứng vật chứng đều có đủ, cho dù nhất thời không thể lấy mạng của các người, nhưng áp giải các người vào chỗ này cũng khá tốt, đến lúc đó sẽ là một cái chết tự nhiên, ừm, khá hay. Nhưng thật đáng tiếc cho một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như thế, thật sự chính là một cô yêu tinh mà, nếu bây giờ cô cầu xin tôi, đồng ý làm người phụ nữ của tôi, nói không chừng tôi sẽ thả cô đi, nhưng cũng chỉ giới hạn là mình cô thôi, còn về anh ta… Người đàn ông đó nói, ánh mắt nhìn sang Hạ Thiên Tường, buông tay: “Anh ta không có tốt số tới mức khiến tôi đau lòng như cô đâu, chỉ có thể ở lại nơi này tiếp tục thưởng thức mùi vị trong bức tường cao này, tôi bảo đảm sẽ rất ‘tuyệt vời’“