Trong lúc giằng co, khóe mắt cô liếc thấy Hạ Thiên Hương trở mình.
Sau đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn không nghiêng không lệch vừa hay đối diện với chiếc giường nằm trông coi bệnh nhân của bọn họ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ bừng, vươn tay nhéo mặt Hạ Thiên Tường: ‘Buông tay ra, không thể để Thiên Hương nhìn thấy.”
Giọng nói trầm thấp tràn đầy nghiến răng nghiến lợi và còn có hoảng sợ.
Mặt hơi đau.
Hạ Thiên Tường phục hồi tinh thần lại, nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái thì không khỏi nở nụ cười: “Hoặc là ngủ chung trên chiếc giường này, hoặc là ngủ chung trên chiếc giường trong phòng anh.”
“Hạ Thiên Tường, anh thật không biết xấu hổ.” Tô Nhược Hân nổi cáu, cúi đầu ghé vào tai Hạ Thiên Tường gào nhẹ, hận không thể cắn đứt lỗ tai anh.
“Chọn một trong hai, em chọn đi.” Anh Hạ tiếp tục không biết xấu hổ, dù sao đêm nay hai người nhất định phải ngủ cùng một giường.
Anh tuyệt đối không cho phép cô xuống giường, nếu không thì chắc chắn cô sẽ tiếp tục suy nghĩ lung tung.
“Em không chọn, anh đi đi, Hạ Thiên Tường, chờ em trưởng thành rồi sẽ ngủ cùng anh.” Nếu anh không chịu chạm vào cô, vậy thì cũng không cần ngủ cùng nhau nữa.
Nếu không, cô sẽ có cảm giác mình bị anh ghét bỏ.
Cô cúi đầu nhìn bản thân mình, hoặc có lẽ cô không đủ đầy đặn nên anh mới không có cảm giác với cô.
Nếu lần nào cũng có kết quả như này thì cô cũng không muốn chịu đựng nữa.
Trực tiếp trả cái câu “chờ em trưởng thành” này lại cho anh.
“Thiên Hương còn ở đây, chúng ta sang bên cạnh nói chuyện.” Sắc mặt Hạ Thiên Tường hơi tối sầm lại, anh kéo nhẹ một cái ôm cô vào lòng, sau đó bế cô đứng dậy, xuống giường.
Anh sải bước ra khỏi phòng Hạ Thiên Hương.
Toàn bộ quá trình, anh không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng, phản bác hay bác bỏ nào.
Đến khi Tô Nhược Hân nhận ra thì cô đã được anh bế vào phòng anh rồi.
Tô Nhược Hân sửng sốt: “Thiên Hương không thể ngủ một mình, không an toàn.”
“Có Lư Yên và Tưởng Mỹ ở đó.”
“Hức, họ đều… đều đang ngủ rồi, đánh… đánh thức họ dậy thì không tiện lắm.”
“Anh sẽ sắp xếp.” Nói xong, anh ôm cô cùng nhau nằm xuống giường, cầm điện thoại bắt đầu gửi tin nhắn.
Mặt Tô Nhược Hân đã đỏ đến tận mang tai, cô kéo vạt áo ngủ của Hạ Thiên Tường: “Anh đừng gọi Lư Yên và Tưởng Mỹ, được không?” Nếu không cô thật sự phát điên mất.
Cô vừa mới bảo Lư Yên đi, Lư Yên ở chung phòng với Tưởng Mỹ, hiện giờ cho dù có gọi cho Lư Yên hay Tưởng Mỹ thì cả hai đều sẽ biết.
“Được”
Nghe được Hạ Thiên Tường đồng ý, Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nằm trên chiếc giường này một lần nữa, trong lòng cô lại giận dỗi.
Rõ ràng vừa mới rời đi không chút do dự, kết quả là anh vừa đuổi theo đã đưa được cô trở lại rồi, thời gian còn không đến một giờ…
Cô thật sự rất vô dụng.
Tô Nhược Hân trở mình và không muốn để ý đến người đàn ông này.