Cô giải phóng mọi tiềm năng.
Dưới ánh sáng lờ mờ chiếu rọi, cơ thể trắng nõn không bị quần áo che lại của cô đã làm Hạ Thiên Tường mất đi lý trí.
Chỉ muốn…
Chỉ muốn…
Lúc sắp đánh mất đi lý trí, Hạ Thiên Tường bỗng bật dậy giống như bị điện giật, sau đó nhảy xuống giường thở hồng hộc, chật vật hít thở dồn dập.
Phải mất một lúc anh mới dám nhìn Tô Nhược Hân, nhưng anh chỉ thấy Tô Nhược Hân đang ngồi quỳ trên giường, đuôi mày ươn ướt.
Giọng nói của anh đột nhiên khàn khàn: “Nhược.
Hân, chúng ta đã đồng ý chờ em trưởng thành rồi.”
Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng lặng yên trước giường, dáng người anh cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú, cho dù không mảnh vải che thân cũng không thể che giấu được khí chất cao quý tỏa ra từ khắp cơ thể anh.
Giờ phút này, người đàn ông này đang ở rất gần cô, gần đến nỗi hơi thở của cô đã tràn ngập hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh.
Thế nhưng, cô lại cảm thấy rất xa xôi.
Xa đến nỗi cho dù cô có vươn tay ra bắt lấy như nào thì cũng không thể bắt được anh.
Giữa cô và anh dường như cách nhau một lớp sương mù, một lớp sương mù không thể nào xuyên thủng.
Tô Nhược Hân chợt đứng dậy, đôi chân trần dẫãm lên mặt thảm.
Sau đó, bắt đầu mặc lần lượt từng món quần áo vào.
“Nhược Hân.” Nhìn dáng vẻ trịnh trọng mặt quần áo của cô, Hạ Thiên Tường cảm thấy hoảng hốt.
“Hạ Thiên Tường, bất cứ lúc nào Thiên Hương cũng có thể lên cơn sốt, em muốn ở cạnh em ấy, tối nay sẽ không qua đây nữa.” Cô thản nhiên nói xong rồi cầm điện thoại rời đi.
“Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường đứng ở chỗ đó, chỉ cần anh duỗi tay là có thể kéo cô trở lại.
Thế nhưng, khoảng cách gần như vậy, anh đưa tay ra nhưng không giữ cô lại được.
Không phải không muốn mà anh biết vào giờ phút này, cho dù anh có giữ cô lại thì cũng không xoa dịu được sự tức giận trong lòng cô.
Cô gái nhỏ tức giận rồi.
Nổi giận rồi.
Biểu cảm lạnh nhạt xa cách của cô đủ để chứng minh tất cả.
Tô Nhược Hân như không nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Hạ Thiên Tường, cô mở cửa bước ra ngoài.
Sau lưng, Hạ Thiên Tường vẫn đứng lẳng lặng trước giường, không còn buồn ngủ nữa.
Tô Nhược Hân đi tới trước cửa phòng Hạ Thiên Hương, cô không gõ cửa mà tag Lư Yên trong nhóm 7 người: “Mở cửa đi, tôi muốn vào.”
Không biết Hạ Thiên Hương đang ngủ hay không nên cô không muốn đánh thức cô ấy. Bởi vì hao hụt tỉnh thần và thể lực do não mất ký ức nên hiện giờ Hạ Thiên Hương cần ngủ đủ giấc để duy trì.
Lư Yên vẫn chưa ngủ, đang lướt điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn thì cô ấy lập tức đi mở cửa ra: “Bác sĩ Tô, sao cô còn chưa ngủ?”