Tô Nhược Hân nín thở tiếp tục thôi miên, sau đó vô số hình ảnh truyền vào não cô.
Mãi cho đến khi đầu óc như muốn nổ tung, Tô Nhược Hân mới dừng lại, chậm rãi sử dụng phương pháp cửu kinh bát mạch, áp chế những ký ức không thuộc về cô mà chỉ thuộc về Hạ Thiên Hương trong đầu.
Hạ Thiên Hương ngủ thiếp đi.
Người Tô Nhược Hân ướt đẫm như tắm, cô yên lặng ngồi thiền.
Hai người lặng yên ở trong phòng.
Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Tô Nhược Hân mới từ từ mở mắt.
Cô cúi đầu nhìn Hạ Thiên Hương, cô ấy đang ngủ rất say, cũng đã được thôi miên một số ký ức rất đáng sợ đối với cô ấy.
Mọi chuyện cũng khá thuận lợi.
Đây là lần đầu tiên cô thôi miên cho người, hơn nữa còn là em gái của Hạ Thiên Tường, thật ra cô cũng hơi lo lắng.
Có thể làm được tới mức này, ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên bất ngờ.
Nhưng những ký ức không thuộc về cô đang ở trong đầu cô, lâu dần cũng sẽ gây tổn hại tới não bộ của cô.
Suy cho cùng đó cũng không phải ký ức của cô.
Loại phản ứng dữ dội ấy thực ra là tổn thương cơ thể nhiều nhất.
Tô Nhược Hân đứng dậy đi tới cửa, vừa mở ra đã thấy Hạ Thiên Tường đang đứng bên ngoài.
Đúng vậy, cô đã đi vào, lúc này chỉ có Hạ Thiên Tường mới dám đến gõ cửa.
Vì không muốn đánh thức Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân đi ra ngoài: “Hạ Thiên Tường, làm sao vậy?”
“Thiên Hương vẫn ổn chứ?” Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái của Tô Nhược Hân mà thấy đau lòng.
Là bạn gái của anh, thật ra cô không cần phải gắng sức đến thế.
Nhưng anh biết rõ tính cô, chỉ cần là chuyện cô muốn làm thì mười con trâu cũng chẳng kéo lại được.
Đến anh cũng phải nghĩ cách mới có thể khuyên được cô.
“ổn lắm”” Ký ức cắn trả đã truyền đến cô, có nghĩa là cô đã thôi miên thành công.
Điểm thiếu sót duy nhất là vẫn chưa hoàn toàn thôi miên được hết những ký ức Hạ Thiên Hương không muốn nhớ lại, vẫn phải làm vài lân nữa cho tới khi những ký ức đó hoàn toàn truyền đến cô mới coi như kết thúc và thôi miên thành công.
Bây giờ muốn thành công cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Nhược Hân, sắc mặt em không tốt.” Hạ Thiên Tường vừa nhìn đã phát hiện ra sắc mặt Tô Nhược Hân không ổn.
“Không sao, nghỉ ngơi một lúc là khoẻ thôi, tình hình dưới kia thế nào rồi?”
“Giao cho bác sĩ Trương và bác sĩ Lý rồi, nhiều bệnh nhân như thế vừa hay có thể trau đồi khả năng chữa bệnh của hai người họ mà, phải không?”
Tô Nhược Hân đấm vào người Hạ Thiên Tường: “Anh đã tính toán cả rồi.”
“Nhược Hân, anh không có.” Trời đất chứng giám, anh thực sự không như thế, anh chỉ muốn dẫn hai bác sĩ đó tới giúp Tô Nhược Hân chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương, không ngờ lại thành có mục đích khác.
“Anh tới đây làm gì?” Hạ Thiên Tường biết cô đang thôi miên cho Hạ Thiên Hương mà lại tới gõ cửa vào lúc này.