“Bác sĩ Tô, cô không muốn khám bệnh cho những người khác nữa hay sao?” Đám đông lập tức hỗn loạn.
“Không phải không muốn khám mà là muốn mọi người tỉnh táo lại, đừng chê bai hai bác sĩ đã khám chữa bệnh cho mọi người, hai người họ đã dùng kinh nghiệm phong phú cả đời mình để khám bệnh cho mọi người. Họ không mong mọi người cảm ơn, cũng không mong mọi người báo đáp, chỉ mong mọi người đừng bôi nhọ năng lực của họ, nếu không buổi khám này không khám cũng được.”
“Tôi tin bác sĩ Tô, mong bác sĩ Trương và bác sĩ Lý hãy khám bệnh cho tôi.” Trong đám đông có người phản ứng nhanh, ngay lập tức hưởng ứng lời giải thích của Tô Nhược Hân, đồng ý cho bác sĩ Trương và bác sĩ Lý khám bệnh cho họ.
Người này vừa khởi xướng những người khác cũng phụ họa theo.
Ngay lập tức bầu không khí tại hiện trường đã được đẩy cao trào.
Đây là điều Tô Nhược Hân không ngờ, cô cũng chỉ nói vài câu công bằng cho bác sĩ Trương và bác sĩ Lý mà thôi, những bệnh nhân này đã ủng hộ cô, có cảm giác dù cho cô làm gì thì những người địa phương ở đây đều công nhận cô đúng hết.
Cảm giác được thần thánh hóa này mặc dù rất thoải mái nhưng cô lại thấy không ổn.
Dù sao cô cũng là người có máu có thịt.
“Mọi người à, vậy tôi sẽ mời bác sĩ Trương và bác sĩ Lý tiếp tục khám bệnh, còn tôi sẽ khám cho những người hôm qua đợi đến nửa đêm nhưng vẫn chưa được khám.” Tô Nhược Hân đưa ra quyết định rất nhanh, xong thì bước vào trong đại sảnh.
Chính vào lúc này mới phát hiện trong đại sảnh lại có máy tính.
Hôm qua lúc cô kê đơn thuốc đến lúc sắp hộc máu thì luôn thầm cầu mong có một bộ máy tính, hôm nay lại có rồi.
Sao lại cảm thấy Hạ Thiên Tường như con sâu trong bụng cô vậy nhỉ.
Quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang ung dung uống trà ngay góc, còn đang mặc một bộ đồ giữ ấm nữa, anh chẳng những không lạc lỏng mà trái lại còn vô cùng ăn nhập với tình cảnh lúc này.
Tô Nhược Hân đích thân đi mời bác sĩ Lý và bác sĩ Trương về, nếu như không phải không thể nói rằng cô khám bệnh như vậy là trái với quy tắc thì cô đã nói từ lâu rồi.
Ba người cùng khám, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đây cũng là mục đích Hạ Thiên Tường đưa bác sĩ Lý và bác sĩ Trương đến đúng không?
Anh muốn hai người họ san sẻ giúp cô.
Kết quả không ngờ là khối lượng công việc san sẻ này lại lớn đến vậy.
So với bác sĩ Lý và bác sĩ Trương, tốc độ khám của Tô Nhược Hân thực sự nhanh.
Nhất là sau khi nhập bằng máy tính lại càng nhanh hơn.
Cô khám cho bốn bệnh nhân liên tiếp, trong khi bác sĩ Lý và bác sĩ Trương mỗi người mới chỉ khám được cho một bệnh nhân.
Tô Nhược Hân nhanh chóng khám xong hết cho những bệnh nhân cô đồng ý khám tối qua, sau đó đứng dậy rời đi.
Đã nói chỉ khám cho hơn mười ngày này thì chỉ khám cho hơn mười ngày này, cô phải cho bác sĩ Trương và bác sĩ Lý cơ hội chứng minh khả năng khám chữa bệnh của mình.
Tin rằng sau ngày hôm nay, danh tiếng của hai vị Trung y lớn tuổi này sẽ sớm lan rộng thông qua phản hồi của những bệnh nhân đã sử dụng đơn thuốc của họ.
Đồng nghiệp hoàn toàn có thể là bạn bè, không phải kẻ thù, dù sao đây cũng là cách nhìn nhận của cô.
Cô sẽ không ghen ghét hay phản cảm vì khả năng chữa bệnh tài ba của những bác sĩ khác, cũng sẽ không vì tay nghề của các bác sĩ khác kém mà chế nhạo.