Đó là tầm cỡ mà Tô Nhược Hân không thể với đến.
Chính vì biết trình độ của hai bác sĩ đây nên Tô Nhược Hân mới yên tâm giao nơi đây lại cho họ, lén lút rút được nửa buổi rảnh rỗi để hẹn hò với Hạ Thiên Tường, nhưng không ngờ rằng cô còn chưa về thì đã có chuyện rồi.
“Chậc, hai người đó là bác sĩ thật sao? Trước giờ bác sĩ Tô khám bệnh chưa hỏi bệnh tình bao giờ, cũng không nhiều lời, chỉ khám một cái rồi kê thuốc ngay, nghe nói hôm qua có người uống thuốc của bác sĩ Tô kê thì đã chuyển biến tốt lên rồi, cho nên hai bác sĩ kia là hai tên lừa đảo, chỉ biết hỏi cái này hỏi cái kia, lãng phí thời gian thôi không nói, bệnh của chúng tôi đều do tự chúng tôi nói cho họ biết, vậy cần họ khám gì nữa chứ? Căn bản là tự chúng tôi khám bệnh cho mình”
Tô Nhược Hân cạn lời thật rồi.
Cách cô khám bệnh tuyệt đối là một cách khác của Trung y.
Nó không được cho phép đâu.
Cho nên người thật sự hiểu biết ngành y thì nên chất vấn cô chứ không phải chất vấn bác sĩ Trương và bác sĩ Lý.
Bây giờ xem ra có thể vì cô đã chữa được một số căn bệnh nên dẫn đến những người này nhận định cách khám bệnh kia của cô mới là đúng.
Gô hắng giọng, nghiêm túc lên tiếng: “Mọi người hãy im lặng một chút, tôi muốn giải thích tình huống này, bác sĩ Lý và bác sĩ Trương đều là những người đi trước mà tôi hết sức tôn trọng, y thuật và năng lực của họ đều xuất sắc trong giới, tôi mới là một kẻ vô danh tiểu tốt. Nếu như mọi người tin Tô Nhược Hân tôi thì mong cũng hãy tin tưởng bác sĩ Lý và bác sĩ Trương, nếu như không tin tôi thì mời về cho.”
Bác sĩ đích thân cô phỏng vấn mời về đương nhiên cô phải ra sức bảo vệ rồi.
Nếu không những người không hiểu khoa học không rõ ngành y kia chính là một sự bất kính lớn với Trung y.
Cô tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.
Câu nói của cô vừa vang lên thì đám người bắt đầu nhốn nháo.
Mỗi người một câu, ai nấy cũng đều đang xì xào về lời cô nói.
Có một số người lựa chọn tin tưởng cô, tin tưởng bác sĩ Lý và bác sĩ Trương, nhưng lại có một nhóm người khác lại bảo thủ chỉ tin cô, không tin bác sĩ Lý và bác sĩ Trương.
Kiểu xì xào gì cũng có cả.
Thấy người này thuyết phục người kia, ai cũng đều tự cho mình là sáng suốt, có cách giải thích của riêng mình.
Tô Nhược Hân đưa tay lên: “Mọi người trật tự.”
Cô nói xong thì hiện trường lập tức yên lặng.
Có thể thấy mọi người ở đây đều công nhận y thuật của cô cả.
Cho nên cô được rất nhiều người ủng hộ.
Tô Nhược Hân nhìn mọi người một lần nữa: “Mọi người à, nếu như vẫn còn một số người không tin bác sĩ Trương và bác sĩ Lý thì mời quay người đi thẳng khỏi đây. Người không tin tưởng bác sĩ Trương và bác sĩ Lý thì Tô Nhược Hân tôi tuyệt đối cũng sẽ không khám bệnh cho họ.
Khám bệnh cho mọi người chỉ là việc thiện bản thân tôi muốn làm, nhưng mọi người không thể vì tôi muốn làm việc thiện mà xem tất cả những gì tôi làm là điều đương nhiên được.
Khám cho mọi người, tôi muốn thì tôi khám, tôi không muốn thì không khám, các người không ai có quyền ép buộc tôi cả.
Nếu như mọi người đã có ý kiến thì hôm nay tôi chỉ khám cho những bệnh nhân đợi từ tối hôm qua đến khuya vẫn chưa được khám thôi, đây là chuyện tôi hứa với họ, khám xong cho họ rồi thì kết thúc buổi khám hôm nay.”