Hai bộ áo lông, dài ngắn lớn nhỏ như đã được đặt may sẵn, vừa nhìn đã biết chuẩn bị xong từ sớm.
Nhớ lại ban đầu khi nhìn thấy chiếc xe máy này, còn muốn Hạ Thiên Tường mua cho cô một chiếc, bây giờ Tô Nhược Hân chỉ thấy cực kì bối rối.
Ngồi lên xe máy lần nữa, cuối cùng không còn thấy lạnh.
Ngước mắt nhìn qua, trước mặt vẫn là đường núi quanh co, có điều ngọn núi này không cao lắm, cô đã trông thấy khe núi.
Đến khe núi sẽ vượt qua ngọn núi này.
“Ôm chặt.” Trong lúc cô đang thất thần, Hạ Thiên Tường kéo tay cô từ phía sau ôm chặt vòng eo gầy gò rắn chắc của anh, dán sát người anh cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
Nhớ lại lúc vừa lên núi, cô ngồi sau lưng anh lạnh run, anh ngồi đẳng trước chắc chắn còn lạnh hơn nữa.
Bỗng dưng hơi hối hận vì ngồi xe máy.
Tính ra xe việt dã vẫn ấm hơn.
Nhưng suy nghĩ này đã tan biến ngay khi xe máy.
chạy đến khe núi băng qua những ngọn cờ.
Xe máy dừng lại ở bục ngắm cảnh rộng rãi ở ven đường.
Trước giờ Tô Nhược Hân chưa từng nghĩ đến phía sau khe núi lại có phong cảnh xinh đẹp đến nhường ấy.
Gối xay gió gỗ.
Đó là một hồ nước giữa những dãy núi.
Nhìn thoáng qua tựa như dòng suối từ thời viễn cổ hoang vắng lọt vào tầm mắt, đó là hồ nước sinh mệnh cũng là hồ nước đẹp nhất.
Tô Nhược Hân có cảm giác xuyên không, đứng đó ngắm cối xay gió gỗ đằng xa, vẫn đẹp đến mức không thể hình dung.
Đúng vậy, tiến vào khu Z, bất cứ nơi đâu cũng có thể trông thấy vẻ đẹp không thể diễn tả thành lời này.
Quá mức xinh đẹp.
Hình ảnh đầm lầy, hồ nước, núi tuyết trùng trùng điệp điệp, đẹp đến nỗi khiến cô phải nín thở.
Chụp tới chụp lui, trong những tấm ảnh lần này, phần lớn là Tô Nhược Hân như chim non nép vào lòng Hạ Thiên Tường, chân máy để máy ảnh chụp hình tự động, chỉ cần Hạ Thiên Tường điều chỉnh một lúc, không cần bất nhờ ai cũng đã có ảnh hai người xinh đẹp.
Chụp hình xong, sau khi Hạ Thiên Tường lái xe máy chở cô dạo một vòng quanh cối xay gió gỗ, cô mới hiểu tại sao người đàn ông này lại bỏ qua xe việt dã mà lái xe máy, thật sự là do đường quá hẹp, đường nhỏ như ruột cừu chỉ thích hợp cho xe máy.
Tuy cũng có thể lái xe việt dã nhưng xóc nảy thì không nói, xe còn rất dễ lún vào đầm lầy.
Nhưng tất cả những điều kiện xấu như thế cũng không thể ngăn được quyết tâm muốn dạo một vòng quanh hồ của họ.
Thật sự quá đẹp.
Thế nào gọi là thân ở địa ngục, ánh mắt nơi thiên đàng, giờ phút này Tô Nhược Hân đã được thấm nhuần sâu sắc.
Lúc trở về còn có cảm giác nằm mơ như đang ở thiên đàng nữa.
Tựa đầu vào bả vai Hạ Thiên Tường, không cần hỏi cũng biết người đàn ông này đã sắp xếp hành trình ngày hôm nay từ sớm.
Xe máy bỗng nhiên dừng lại tại một khúc cua trên núi.