Kỳ cục.
Thật sự rất kỳ cục.
Từ khi anh có ký ức đến nay, hình như đây là lần đầu tiên anh không mặc đồ màu tối, hơn nữa còn là sắc đỏ tươi.
Nhưng cảm nhận cơ thể mềm mại của cô gái dán sát sau lưng, còn có một câu “đồ đôi” của cô luôn quanh quẩn bên tai, Hạ Thiên Tường chịu đựng.
Xe máy chạy ra khỏi thị trấn, đến vùng cao nguyên rộng mở trước mắt, không khí trong lành như có thể nhỏ ra nước, phong cảnh đẹp đến độ khiến người ta phải hít thở nhẹ nhàng.
“Hạ Thiên Tường, em muốn chụp hình.” Chụp cô chụp anh, lần này nhất định cô phải chụp nhiều ảnh chung của hai người, mà không phải chỉ có ảnh của một mình cô nữa.
“Được.’ Xe máy dừng lại ven đường.
Tô Nhược Hân nhảy nhót đến vùng núi, quần áo hiệu Z sặc sỡ tôn cô càng giống tinh linh trong núi, xinh đẹp năng động như tiên nữ, khiến Hạ Thiên Tường nhìn cô chăm chú chẳng nỡ chớp mắt.
Cô gái thật xinh đẹp.
Nhưng trong mắt của cô gái, anh mới là đẹp nhất.
“Hạ Thiên Tường, chụp chung nào, anh mau đến đây.
“Em muốn chụp chung, không muốn chụp một mình”
“Muốn ảnh chung của hai người.”
Dưới sự kiên trì của Tô Nhược Hân, lần này Hạ Thiên Tường được bước vào ảnh chụp của cô.
Sau khi liên tục chụp N tấm mới hài lòng tiếp tục ngồi lên xe máy.
Mặt trời càng lúc càng lớn, gió thổi cảm giác cả người thoải mái.
Tô Nhược Hân ngước mắt nhìn về núi tuyết phía xa, nhớ lại lần trước gặp tuyết lớn khi đi đào đông trùng hạ thảo, khó mà tưởng tượng thời tiết tháng tám dưới núi mặc đồ mỏng manh, trên núi lại mặc áo lông, nếu muốn lên núi tuyết bất kỳ lúc nào cũng phải thay đổi giữa áo mỏng và áo lông.
Xe máy chạy lên đường núi quanh co.
Tô Nhược Hân cũng không hỏi Hạ Thiên Tường đưa cô đến đâu.
Dù sao, cô đi cùng anh trước giờ chưa từng phải nhọc lòng.
Người đàn ông này luôn mang đến niềm vui bất ngờ cho cô.
Gió bỗng nổi.
Bắt đầu trở lạnh.
Lạnh đến độ cô phải rúc người dựa sát vào lưng Hạ Thiên Tường, nhưng dù trên người anh rất ấm, cô vấn thấy lạnh, lạnh đến mức bắt đầu khẽ run rẩy.
Quả nhiên dưới núi giữa núi và trên núi, nhiệt độ hoàn toàn khác nhau, nóng và lạnh chẳng qua chỉ thay đổi trong chớp mắt.
Không biết có phải cảm nhận được cô lạnh đến run rẩy hay không, xe máy chậm rãi dừng lại ven đường.
Người đàn ông mặc quần áo Z vẫn không giấu nổi vẻ điển trai, thấy Tô Nhược Hân ngắm mình không nỡ chớp mắt: “Xuống xe nào.” Anh nói rồi ôm cô, đặt xuống đất, để bên cạnh mình.
Tô Nhược Hân lạnh đến run người.
Hạ Thiên Tường mở cốp sau xe máy, tiện tay lấy hai chiếc áo lông dài đến mắt cá chân, tự tay mặc cho Tô Nhược Hân, tỉ mỉ cài nút kéo dây kéo, bấy giờ mới tự mặc bộ kia cho mình.