Tiếng ho này cuối cùng cũng khiến người bán hàng tỉnh táo lại, sau đó vội vã đi tìm bộ quần áo Z mà Tô Nhược Hân muốn.
Tô Nhược Hân tiếp tục đi qua đi lại như con thoi giữa các dãy quần áo nam rồi nhanh chóng dừng lại.
“Nhược Hân, màu này sáng quá.” Thấy Tô Nhược Hân dừng lại trước một bộ quần áo Z màu hồng nhạt, Hạ Thiên Tường hoàn toàn phục cô rồi. Tất cả màu sắc Tô Nhược Hân lựa chọn đều quá chói mắt.
“Em nghĩ nó phù hợp với Hạ Tứ. Hạ Tứ luôn mặc quần áo tối màu, thỉnh thoảng đổi sang màu sáng một chút cũng hay mà.”
Khi Tô Nhược Hân nói câu này thì người bán hàng đã tìm thấy bộ quần áo Z cho Hạ Tam. Người đó lập tức tiếp thị một cách nhiệt tình: “Xin hỏi kích cỡ của người đó thế nào ạ?”
Kết quả, trước khi Tô Nhược Hân kịp trả lời thì cả người cô đã bị Hạ Thiên Tường bế ra khỏi cửa hàng.
“Hạ Thiên Tường, anh làm gì vậy?” Tô Nhược Hân giãy giụa. Những người đi ngang qua nhìn họ rất nhiều nên cô thật sự rất xấu hổ khi bị anh cõng trên vai như vậy.
“Không mua nữa.”
“Anh chị à, hai người còn muốn mua bộ quần áo vừa chọn không?” Người bán hàng vội vàng cầm theo bộ quần áo mà Tô Nhược Hân đã chọn cho Hạ Tam rồi đuổi theo cô.
“Không cần.”
“Cần.”
Hai người đồng thanh lên tiếng, nhưng Hạ Thiên Tường đương nhiên không muốn mua, còn Tô Nhược Hân nhất quyết muốn mua.
Thấy không thể thay đổi ý định của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân bèn khẽ kéo cổ áo của anh và nhỏ giọng nói: “Em đã chọn xong quần áo cho anh rồi, ở bên kia kìa. Còn về quần áo của Hạ Tam và Hạ Tứ, nếu anh muốn mua cho bọn họ thì mua, không thì thôi vậy. Chỉ có điều, anh hãy thay quần áo của anh trước đi đã, được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại, còn mang theo chút ý tứ lấy lòng.
Tô Nhược Hân đang tự nguyện lấy lòng Hạ Thiên Tường chứ không hề tức giận với tư tưởng gia trưởng của anh. Nguyên nhân chỉ có một: Cô đã không hề quan tâm đến sự buồn bực hay sự thay đổi hành vi và sắc mặt của anh, người đàn ông này chỉ đang ghen tuông mà thôi.
Chắc chắn anh nghĩ rằng cô chỉ mua quần áo cho Hạ Tam và Hạ Tứ chứ không mua cho anh.
Mà bây giờ, cô chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông này trong bộ quần áo Z.
Trong trí nhớ của cô, tất cả quần áo mà Hạ Thiên Tường mặc chỉ có một màu duy nhất, ngoại trừ quần áo tây thì chỉ có kiểu đồ thường mặc lúc nghỉ ngơi, hơn nữa màu sắc đều là màu tối. Cô chưa từng thấy Hạ Thiên Tường mặc quần áo màu khác.
Càng nghĩ, cô càng muốn nhìn thấy Hạ Thiên Tường trong bộ quần áo Z.
“Không phải em mua đồ cho Hạ Tam và Hạ Tứ sao?” Giọng nói dịu dàng của cô gái đã thành công trong việc khiến Hạ Thiên Tường yên lòng, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn còn u ám.
“Không phải đâu. Đó không phải là đồ anh mua cho bọn họ sao? Chỉ những thứ anh mua thì họ mới có thể mặc mà. Em đâu có trách nhiệm mua đồ cho họ? Em chỉ giúp anh lựa chọn thôi.” Tô Nhược Hân thấy đôi mắt Hạ Thiên Tường đã hòa hoãn trở lại thì tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành anh.
Trên con đường này chỉ có cửa hàng quần áo này là nơi lớn nhất và có những kiểu dáng mới nhất, cô không muốn bỏ lỡ nó.
“Anh mua cho hai người họ?” Hạ Thiên Tường hơi sửng sốt vì không ngờ Tô Nhược Hân lại đánh tráo vấn đề như vậy.
“Đương nhiên rồi. Anh cũng phải trả tiền mà. Em nghèo lắm.” Tô Nhược Hân tiếp tục kéo góc áo của Hạ Thiên Tường và vẫn chờ mong anh thay quần áo “Được rồi, vậy quần áo của anh đâu?” Tô Nhược Hân có thể mua đồ cho anh, nhưng cô tuyệt đối không được mua quần áo cho Hạ Tam và Hạ Tứ.