“Chẳng… Chẳng lẽ anh đã biết trước sẽ có tình hình như bây giờ?” Tô Nhược Hân lướt qua người Hạ Thiên Tường, bước nhanh về phía khách sạn.
“Ừ, Nhược Hân đi đến đâu cũng đều là đối tượng được người khác chú ý đến.” Hạ Thiên Tường bình tính theo sau Tô Nhược Hân, chân anh dài cho nên so với Tô Nhược Hân bước nhanh, anh chỉ cần bước đi không nhanh không chậm.
Tô Nhược Hân nghe đến đó, đột nhiên dừng bước, xoay người, hơi ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường cao hơn cô một cái đầu: “Hừ, còn nói cái gì mà cùng em ra ngoài vui chơi thoả thích, anh không cảm thấy anh đưa nhiều thuốc như vậy, chỉ sợ nửa tháng tiếp theo em không vui chơi nổi hay sao?”
Hạ Thiên Tường hơi cong môi: “Em nói rất đúng, hôm nay những người này uống thuốc em kê, sau khi chuyển biến tốt đẹp sẽ truyền tai nhau về trình độ khám bệnh của em, sau đó, chỉ sợ bắt đầu từ ngày mai, người xếp hàng trước khách sạn này sẽ càng ngày càng nhiều. Hay là, không đưa thuốc?”
Một đấm tay của Tô Nhược Hân lập tức giơ trước mặt Hạ Thiên Tường: “Anh dám!”
Trước đưa thuốc thì đều miễn phí, mà sau lại nói dừng là dừng, nói không đưa là không đưa, những bệnh nhân nghe lời rời đi kia mà biết được điều này thì chắc chắn sẽ không thoải mái.
Bởi vì, hôm nay ở lại đều được tặng thuốc, những người rời đi rồi đến sau như bọn họ lại không được tặng thuốc.
Đây rõ là phân biệt đối xử.
Người nhường vị trí khám bệnh hôm nay không có thuốc miễn phí, người không nhường thì lại được thuốc miễn phí, nếu ai bị như vậy cũng sẽ thấy khó chịu.
Hạ Thiên Tường thấy dáng vẻ buồn phiền của Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, dịu dàng nói: “Bạn gái nói sao thì làm vậy, em nói tặng thì tặng, em nói không tặng thì không tặng?”
Hai chữ bạn gái làm Tô Nhược Hân ngẩn ngơ.
Ngay sau đó lập tức phản ứng lại, hôm nay cô đã chính thức đổi thân phận cho Hạ Thiên Tường, chấp nhận anh là bạn trai mình.
Song bỗng dưng nghe anh nói ra hai chữ ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn cứ ửng đỏ.
Quay người lại lao vào khách sạn như bay: “Tuỳ anh thích tặng thì tặng, em đi khám bệnh.”
Đây là lần đầu tiên cô khám bệnh.
Đúng vậy, thật sự là lần đầu tiên.
Những bệnh nhân mà cô chữa khỏi ở thành phố T, tất cả đều chỉ tình cờ gặp gỡ.
Nhưng bây giờ không còn giống như vậy, những người dân bình thường ở khu Z chân thành tới nhờ cô khám bệnh.
Vì vậy cô quyết định khám cho bọn họ.
Người đến đông nên cũng bộn bề nhiều việc, nhưng cô rất thích cảm giác bận rộn như vậy.
Cô cố gắng gác lại hai chữ ‘bạn gái’ đầy ngọt ngào của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân mau chóng tập trung vào công việc khám bệnh.
Tốc độ khám bệnh của cô nhanh hơn rất nhiều so với bác sĩ trung y khác.
Bởi vì cô không cần bắt mạch, cũng không cần dò hỏi bệnh tình, chỉ liếc bệnh nhân một cái là có thể xác định tình trạng bệnh của đối phương. Xác định tình trạng bệnh xong thì kê đơn thuốc, như vậy sẽ không lãng phí thời gian, thế nên mấy chục người đến tay cô chẳng mấy chốc đã khám xong rồi.
Tốn thời gian nhất là khâu kê đơn thuốc.
Nếu như có máy tính thì hay, đánh máy tính sẽ nhanh hơn nhiều so với viết tay, như vậy cô có thể tiết kiệm thời gian, khám cho nhiều bệnh nhân hơn nữa.