Chị gái vừa thấy Tô Nhược Hân, lập tức sùng bái lao tới: “Bác sĩ Tô, những người này đều ngưỡng mộ danh tiếng của em mà đến, đã đợi suốt một ngày.
trời, em xem xem có thể khám bệnh cho bọn họ một chút được không?”
Tô Nhược Hân gật đầu, cũng không chối từ, nếu cô đã ở lại thì đương nhiên phải khám bệnh cho bọn họ, đây cũng là việc mà một người hành nghề y nên làm: “Chị gái, phiền chị thống kê xem có bao nhiêu người, sau đó nói cho em biết số lượng người, đồng thời cũng nói cho mọi người biết hôm nay em chỉ có thể khám cho năm mươi người, còn những người khác thì ngày mai tiếp tục đến khám, ngày mai mà chưa khám xong thì đến ngày kia, ai cũng đều có cơ hội. Cho nên, hôm nay chỉ cần năm mươi người ở lại là được, những người còn lại tới theo từng đợt vào ngày mai, tránh mọi người đứng chờ ở đây, vừa buồn chán mà vừa vất vả.”
“Được, chuyện này cứ giao cho chị.” Chị gái gật đầu rồi đi sắp xếp.
Tô Nhược Hân xoay người vào khách sạn, ngồi trong sảnh chính rồi sau đó gọi một người bệnh vào.
Người bệnh này có tật đau đầu, Tô Nhược Hân chỉ nhìn ông ấy một cái đã bắt đầu viết đơn thuốc.
Viết xong mấy loại thuốc rồi đưa cho ông ấy: “Chờ hiệu thuốc chuẩn bị thuốc, mấy ngày sau bác có thể lấy thuốc để sắc uống.”
“Bác sĩ Tô này, căn bệnh này của tôi phải uống chừng nào thuốc?” Nhìn đơn thuốc có bảy tám loại, người đàn ông hỏi với vẻ hơi xấu hổ.
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra ông ấy lo tiền thuốc quá đắt: “Bác à, bác cứ yên tâm, mấy loại thuốc này cháu kê cho bác đều không đắt, bác bốc mười loại thuốc cùng lắm cũng chỉ hơn một trăm đồng.”
Thứ mà các hộ gia đình trên cao nguyên có nhiều nhất chính là bò Tây Tạng, đến nỗi tiền mặt cũng không quá nhiều, cho nên mỗi lần Tô Nhược Hân kê đơn thuốc đều cố gắng suy nghĩ cho người bệnh, tiết kiệm hết mức có thể. .
Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị
Qua một hồi cũng đã khám xong cho vài người.
Hàng ngũ bên ngoài do chị gái xử lý, cũng đã ngay ngắn.
Người chờ đợi thì tiếp tục chờ, còn người trở về thì ngày mai tới, phân thành từng nhóm, như vậy sẽ không rối loạn.
Tô Nhược Hân luôn cho rằng hiệu thuốc ở Tình Đạt này tạm thời không lấy được thuốc, cho nên người ở lại nghe thấy người đi lấy thuốc nói hết thuốc, có lẽ sẽ rời đi.
Nhưng quan sát cả buổi mà những người ở lại vẫn không hề vơi bớt, không ai có ý định rời đi.
Cô lập tức cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng một đám bệnh nhân tiếp tục đến khám, cô cũng không có thời gian suy nghĩ việc khác.
Kết quả, đang khám đến người bệnh thứ mười một, người bệnh thứ hai mà cô khám đã trở lại: “Bác sĩ Tô, xin hỏi loại thuốc mà cô kê cho tôi trong đơn thuốc này có yêu cầu bỏ sau không?”
Đó là bạc hà.
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Không cần bỏ sau.”
“Được, cảm ơn cô.”
Mắt thấy người bệnh hỏi xong xoay người định rời đi, Tô Nhược Hân gọi anh ta lại: “Vì sao anh quay lại hỏi tôi cái này?”
“Bởi vì bác sĩ bốc thuốc nói, loại thuốc bạc hà này thường được bỏ sau, cô ấy sợ là cô quên đánh dấu nên nói tôi tới hỏi xem.”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Cô ấy hỏi đúng, bạc hà là thuốc dễ ngấm, thường vào vài phút cuối của lần sắc thuốc đầu tiên sẽ bỏ bạc hà, để ngăn hiệu quả của thuốc tan ra, nhưng thể chất của anh đặc biệt, rất mẫn cảm với bạc hà, mà đơn thuốc này lại không thể không có bạc hà. Cho nên, bỏ vào sắc cùng lúc là được, như vậy vẫn có một chút dược hiệu, đồng thời cũng sẽ không gây hại cho cơ thể của anh.”
“Cảm ơn bác sĩ Tô, tôi hiểu rồi.”