“Đến giờ dùng trà chiều rồi, em muốn ăn gì?” Hạ Thiên Tường cười nhẹ rồi đứng dậy, nếu chẳng phải lo cô đói bụng, anh chắc chắn không bỏ qua cho cô.
Vừa rồi anh chưa hôn đủ mà cô đã tỉnh rồi.
“Gì cũng được, Hạ Thiên Tường, anh bảo phòng bếp cứ mang thứ gì ăn được lên.” Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, từ trưa qua đến giờ cô chỉ mới ăn nửa ổ bánh mì.
Trời ơi, hai mươi bốn giờ chỉ ăn nửa ổ bánh mì, hiện tại bụng cô đang hát vang bài ca vườn không nhà trống.
“Được, năm phút nữa.” Hạ Thiên Tường quay người đi gọi đồ ăn, mới đi một bước thì nói tiếp: “Không được, tối đa ba phút.”
Sau đó, anh Hạ trực tiếp mở cửa phòng nói to với người bên ngoài: “Trong vòng ba phút hãy phục vụ trà chiều.”
Tô Nhược Hân thật sự cho rằng anh gọi món ngọt uống trà chiều, cô miễn cưỡng đi rửa mặt, nào ngờ lúc đi ra, liếc mâm đồ ăn trên bàn uống nước, cô ngớ người.
Có bánh bao súp cô thích ăn, có phải mắt cô bị…
Hoa rồi không?
Nhìn hình dạng bánh bao súp, còn cả vỉ hấp, tất cả thật là thân quen.
Tô Nhược Hân đói muốn xỉu lập tức lao đến, trực tiếp dùng tay bốc một cái nhét vào miệng.
Mùi vị quen thuộc ngập tràn khoang miệng, đúng là loại bánh bao súp độc quyền nhà họ Hạ rồi.
Nhìn tốc độ ăn của cô, môi Hạ Thiên Tường mím lại thành một đường thẳng. Anh nín cười, gắp một cái đưa đến bên môi cô: ‘Nuốt hết cái kia rồi mới được ăn thêm cái này.”
Tô Nhược Hân phồng má, nói: “Ngon quá, ăn rất ngon.”
Từ phòng bếp nhà họ Hạ, đây là món cô thích ăn nhất, không gì sánh bằng.
Ăn liền năm cái, Hạ Thiên Tường không cho Tô Nhược Hân ăn bánh bao súp nữa: ‘Không được kén ăn, mỗi món đều phải ăn hai miếng, nhé?”
Sau đó, anh bá đạo bưng vỉ hấp chẳng còn dư mấy cái bánh bao súp lên rồi bước đi ngay.
Đôi mắt Tô Nhược Hân lấp lánh đầy ánh sao: “Anh mang nó đi đâu?”
“Thiên Hương cũng thích ăn.”
Nghe nhắc đến Thiên Hương, lúc này Tô Nhược Hân không cản nữa: “Ồ, cô ấy là người bệnh, em không tranh với cô ấy.” Dù sao còn cả bàn đồ ăn ngon đang chờ cô kìa.
“À thì, anh thay em tranh với con bé.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh nói.
Sau đó, phía sau cửa, giọng nói của Hạ Thiên Hương chợt vọng vào: “Anh, anh không cắn rứt lương tâm à? Tốt xấu gì Tô Nhược Hân chưa cưới anh đâu, ở đây em mới là người thân nhất của anh…”
Tô Nhược Hân mỹ mãn ăn cơm, mặc kệ Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Hương có đánh nhau hay không.
Thật sự là quá đói.
Tuy nhiên cô ép mình giảm tốc độ ăn lại.
Nhai kỹ nuốt chậm.
Nếu không ăn nhanh quá loét dạ dày thì không hay.
Dù sao thì đâu có ai tranh bàn đồ ăn ngon này với cô.
Bây giờ chỉ có cô.
Đây căn bản không phải món ngọt trà chiều, tất cả đều là món ăn mà cô thích.