Một lát sau, một túi bánh mì biến mất trong tíc tắc.
Còn hơn phân nửa cái bánh lẻ loi trơ trọi đặt ở đấy, Tô Nhược Hân đang định nhường cho Hạ Tam ăn, Hạ Thiên Hương đã cầm lên: “Chị Tô Nhược Hân nói đúng, bánh mì có hạn sử dụng, mở túi ra mà không ăn sẽ hư đấy, không thể để đến ngày mai được.” Sau đó cô ấy ăn hết nửa ổ bánh mì trong vài lần cắn.
Đêm đã đến.
Cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi.
Nhưng vì bởi vì bầu trời tối đen nên họ càng không đi được.
Lò sưởi cứ bật rồi tắt trong hơn mười giờ.
Nhiên liệu trong bình không còn thừa mấy.
Hạ Tam mở một lúc rồi lại tắt đi.
Lúc tắt lò sưởi, Hạ Thiên Hương sẽ co rúm lại: “Hạ Tam, tôi lạnh.”
“Cô Hạ… Tôi…” Hạ Tam hoàn toàn không biết phải đáp lại Hạ Thiên Hương như thế nào.
Hạ Thiên Hương không biết trên xe đã hết đồ ăn, cũng không biết bình xăng đã cạn kiệt.
Khi Tô Nhược Hân thống kê, Hạ Thiên Hương đang ngủ.
“Thiên Hương, để chị ôm em, em sẽ không thấy lạnh nữa.” Tô Nhược Hân nói xong thì vươn tay ra, ôm lấy Hạ Thiên Tường.
Sau đó, Hạ Thiên Hương thật sự ngoan ngoãn dựa sát vào người Tô Nhược Hân, rõ ràng cô ấy lớn hơn Tô Nhược Hân vài tuổi, nhưng bây giờ nhìn lại, Tô Nhược Hân cứ như chị gái của cô ấy vậy, toàn là ‘Tô Nhược Hân chăm sóc Hạ Thiên Hương.
“Chị dâu, cảm ơn chị.” Có hơi ấm truyền tới cơ thể, Hạ Thiên Hương chợt nói.
Một tiếng chị dâu khiến Tô Nhược Hân ngẩn người, cô vừa định mở miệng, đột nhiên nghe thấy Lư Yên ở bên cạnh phấn khởi kêu: “Mọi người mau nhìn kìa, có máy bay.”
“Lừa người.” Có lẽ vì bị Tô Nhược Hân lừa một lần, Hạ Thiên Hương không cần nghĩ đã nói thẳng rằng Lư Yên lừa cô.
Nhưng những người khác ở trong xe đều tò mò nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ xe là một màu trắng xóa.
Vì có tuyết nên dù đã là đêm khuya, khu vực xung quanh vẫn được chiếu sáng rực.
Ít nhất là cảnh vật trong phạm vi mười mét vẫn có thể thấy rất rõ.
Chỉ tiếc là cảnh sắc bên ngoài chỉ toàn là màu trắng.
Đến cả chị gái cũng nói, đây là trận tuyết lớn nhất chị từng thấy trong năm nay.
Hiếm khi có tuyết rơi dày vào tháng tám.
Mà lúc này, thật sự có một chiếc máy bay giữa không trung.
Là máy bay trực thăng.
“Thiên Hương, anh của em đã đến rồi.” Tô Nhược Hân vừa trông thấy trực thăng, cơ thể vốn căng cứng bỗng thả lỏng, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm như thể trút được gánh nặng, cho dù máy bay vẫn chưa đáp xuống, cho dù cô vẫn chưa nhìn thấy Hạ Thiên Tường, cô vẫn biết rằng anh đã đến.
Chỉ là anh đến sớm quá, sớm hơn hẳn một ngày so với thời gian mà cô dự kiến.
Mọi người ở trong xe bước xuống.
Đúng vậy, ngoài trừ Tô Nhược Hân, tất cả đều xuống xe.
Ngay cả Hạ Thiên Hương cũng vui vẻ đi xuống.