Tô Nhược Hân tự mình thò đầu nhìn thoáng qua tình trạng bình xăng chiếc xe của cô.
Chỉ còn nửa bình xăng.
Theo lý mà nói, nửa bình xăng này là dư sức để lái xe trở lại thị trấn Tình Đạt.
Vì vậy, cô không thể trách Hạ Tam không đổ đầy bình xăng trước khi khởi hành.
Dự báo thời tiết hôm nay của Tình Đạt cũng không nói hôm nay sẽ có tuyết.
Nhưng không ngờ tới, thời tiết trên cao nguyên hoàn toàn không thể đoán trước được, gió tuyết nói đến là đến ngay.
“Hạ Tứ, xe của chúng tôi còn nửa bình xăng xe, chiếc bên anh có phải cũng xấp xỉ vậy phải không?”
Kể từ ngày hôm qua rời sân bay đến giờ, hai chiếc xe vẫn luôn chạy song song với nhau, sau đó dừng xe và đổ xăng cũng đều làm cùng nhau, hơn nữa lại cùng là một chiếc xe việt dã cùng thương hiệu, nên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết xăng bên chiếc xe của Hạ Tứ chắc chắn không khác chiếc bên này là mấy.
“Đúng… Đúng vậy.” Hạ Tứ nói lắp bắp.
Tuyết lớn như vậy, xăng dầu trong bình chính là cứu cánh khi bị mắc kẹt.
Bởi vì, trên núi gió tuyết triền miên rất lạnh.
Trời lạnh thì bật máy sưởi, bật máy sưởi thì tốn xăng.
Tiêu tốn dầu một hai giờ thì không sao, nhưng lâu dài thì không được.
Một nửa bình xăng có thể kiên trì được mười mấy giờ, nhiều hơn thì không được.
Tô Nhược Hân biết lái xe, nhưng cô là người mới, sau khi suy nghĩ một lát, cô bèn hỏi: “Chúng ta đã lái xe hơn một trăm cây số chưa?”
“Ừm, hơn một trăm cây số rồi, nơi này ít người qua lại, nếu không có ô tô thì càng ít người tới đây đào đông trùng hạ thảo. Nếu biết hôm nay tuyết rơi dày đặc, thì chị… chị…” Chị gái ngồi trên ghế phó lái không nói tiếp nữa, chị cảm thấy mình chỉ dẫn lạc lối rồi, bây giờ cả đoàn người bị mắc kẹt trên núi thế này cực kỳ phiền toái.
Vấn đề là ở đây không có sóng điện thoại, cho dù có kêu cứu cũng không kêu cứu được.
Xa gần đều là một mảnh mênh mông trắng xóa, không thấy một nửa bóng người.
“Lạnh quá, có phải không thể bật máy sưởi không?” Lư Yên lo lắng hỏi.
Tô Nhược Hân gật gật đầu: “Không thể bật mãi được, nếu dùng hết xăng, cho dù gió tuyết ngừng lại thì ngay cả xăng để quay về Tình Đạt chúng ta cũng không còn.”
Lư Yên lạnh đến mức co rúm người lại không nói nữa.
Cô ấy đang sợ.
Trong chiếc xe này, bây giờ ngoại trừ Hạ Thiên Hương đang hôn mê bất tỉnh không biết sợ hãi ra, những người còn lại ai cũng lo lắng sợ hãi.
Sau khi thu thập thông tin về tình trạng của hai chiếc xe, Tô Nhược Hân chỉ có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: “Mọi người, xem có thể ngủ một giấc không, có lẽ khi thức dậy, thời tiết sẽ trong lành và chúng ta có thể lên đường rồi.”
Những lời này chỉ có thể tiếp thêm đôi chút hy vọng cho bản thân mình, còn hy vọng đến lúc nào thì không ai biết được.
“Hay là chị và chồng đi bộ về nhờ giúp đỡ vậy.” Chị gái lo lắng, quay đầu hỏi Tô Nhược Hân.
“Trước tiên nên đợi một lát xem.” Quấng đường hơn một trăm cây số đi bộ về sẽ lâu lắm.
Trừ khi gặp được ai đó mới có thể nhanh hơn chút đỉnh.