Tô Nhược Hân bị thương nên hai người vô cùng lo lắng sao có thể ngồi yên được.
Hai người vội chạy đến dìu Tô Nhược Hân.
“Bác sĩ Tô không sao, vừa rồi còn đấu võ mồm với tôi, còn muốn đánh cả tôi ấy, tinh thần rất tốt.’ Lư Yên cười nói.
Cả đoàn người cuối cùng cũng lên xe.
Hạ Thiên Hương vẫn ở cùng xe với Tô Nhược Hân, trong đó còn bao gồm cả chị gái và Lư Yên, và Hạ Tam vẫn là tài xế.
Trước khi lên xe, Lư Yên đã lấy hộp thuốc từ cốp Xe ra.
Hộp thuốc trong xe được chuẩn bị cho Hạ Thiên Hương, không ngờ bây giờ người dùng nó không phải là Hạ Thiên Hương mà là Tô Nhược Hân.
Vì đang ở trong một ngọn núi lớn như vậy nên bây giờ chỉ có thể xử lý đơn giản.
Tóm lại, Tô Nhược Hân vẫn còn may chán.
Bởi vì trên xe có hộp thuốc.
Nếu không có thì chỉ có thể cắn răng chịu đựng Quay trở về.
Xe của Hạ Tứ trở thành xe dẫn đầu.
Nhưng chỉ có thể bật đèn, hoàn toàn không thể lái được.
Tuyết quá dày còn chưa nói, nguyên nhân chính là do khó phân biệt đâu là đường đi.
Sau khi chạy chậm vài mét, hai chiếc xe lần lượt dừng hẳn lại.
Ở bên xe Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Hương vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Hạ Thiên Hương im lặng dựa vào cửa sổ xe cực kỳ ngoan ngoãn.
Lư Yên đã băng bó vết thương cho Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân đang vận hành phương pháp cửu kinh bát mạch để chữa trị vết thương, đột nhiên phát hiện xe dừng lại, cô nhíu mày: “Tuyết dày không đi được sao?”
Sau đó nhìn tuyết ngoài xe, bông tuyết như lông ngỗng rơi dày đặc, bầu trời xa gần đều bị mây mù bao phủ, trận tuyết này như thể không bao giờ ngừng lại.
Sau khi hỏi xong, cô đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, tuyết lớn không lái xe được là lẽ thường tình.
Tuyết rơi dày đặc, đường lại trơn, cho dù lốp xe có trang bị lốp tuyết cũng rất dễ bị trượt, đến lúc lật nhào sẽ gây chết người.
Vì vậy, chiếc xe chỉ lái được khoảng vài mét đã dừng hẳn lại.
“Cô Tô, e rằng chúng ta bị cầm chân rồi.” Vẻ mặt Hạ Tam trở nên nghiêm túc.
Chị gái cũng lo lắng: “Tuyết lớn thế này lái xe rất nguy hiểm, chỉ có thể đợi tuyết ngừng rơi rồi hãng tính”
Tô Nhược Hân nghiêng người về phía trước, nói với bộ đàm của Hạ Tam: “Chị Vũ, báo cáo tất cả thức ăn trong cốp của hai chiếc xe.”
Chị Vũ, trưởng nhóm hậu cần ngay lập tức đáp: “Buổi sáng chị mới để hai thùng nước khoáng lên xe, về phân thức ăn thì chỉ có bánh mì và dăm bông, còn cả vài gói khoai tây chiên nữa, chị lo buổi trưa không về kịp sợ mọi người đói nên đã mua để trên xe, có phải chị mua ít rồi không?” Chị Vũ báo cáo xong cảm thấy có phần tự trách.
“Không ít, có ăn là được rồi.” Tô Nhược Hân hạ kính xe xuống, vươn tay bắt lấy một bông tuyết, sau đó lại nói: ‘Hạ Tam Hạ Tứ, báo cáo lượng xăng trong bình.”
Nhưng sau khi cô hỏi xong, cả Hạ Tam và Hạ Tứ đều không lên tiếng.