Nhưng đến khi tám người ăn sáng xong, Tô Nhược Hân vẫn chưa đợi được phản hồi của Hạ Thiên Tường.
Thế là cô phí công nghĩ danh sách à?
Đoàn người chờ bên ngoài khách sạn lâu quá nên cũng đã tản bớt.
Cũng chỉ còn người phụ nữ ôm đứa bé đứng ở bên ngoài, chị ta đã đồng ý với Tô Nhược Hân là phải dẫn Hạ Tam đi lấy đông trùng hạ thảo.
Cuối cùng là phải dẫn tám người chứ không phải một người đi.
Hai chiếc xe việt dã, thêm người phụ nữ và chồng chị ta, mười người bắt đầu xuất phát.
Lúc này Tô Nhược Hân ngồi ở hàng ghế trước vì cô thích nhìn lúc xe việt dã đi thật nhanh, có cảm giác mình sắp chạm đến bầu trời xanh xanh kia.
Nhất là lúc leo lên đồi, bầu trời vừa xanh lại vừa gần đến vậy, gần trong gang tấc, gần đến mức có thể chạm tay vào.
Trừ Hạ Thiên Hương ai cũng cảm thấy hưng phấn.
Tô Nhược Hân ngẫu nhiên quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương một cái, cô ấy còn yên lặng hơn hôm qua.
“Thiên Hương, em đang nghĩ gì vậy?” Phấn khích chụp liên tục vài tấm ảnh, Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi Hạ Thiên Hương.
Cô muốn Hạ Thiên Hương có thể hòa nhập vào nhóm người bình thường bọn cô.
Cô ấy yên lặng quá rồi.
Đây hoàn toàn không phải là Hạ Thiên Hương cô nhìn thấy lúc đầu.
Đã không còn thấy một thiên kim tiểu thư Hạ Thiên Hương hay cáu kỉnh, chỉ biết gây ồn ào hay làm loạn lên nữa.
Hạ Thiên Hương mờ mịt quay đầu, tầm mắt từ cảnh sắc tươi đẹp ngoài cửa sổ nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Em không biết đang nghĩ cái gì cả, chỉ thấy đẹp thôi. V “Vậy thì đừng nghĩ thêm cái gì nữa, thoải mái ngắm nhìn cảnh đẹp là được rồi.”
Đây là mục đích cô đưa Thiên Hương đến đây.
Thả lỏng.
Trừ thả lỏng vẫn là thả lỏng.
Thoải mái hòa mình vào thiên nhiên, để trái tim tĩnh lại, có lẽ như vậy có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Bởi vì những gì họ gặp phải và nhìn thấy hiện tại có thể lật đổ những gì họ gặp phải trong quá khứ.
Hồ nước, núi tuyết, mặt cỏ, cảnh tượng bốn mùa ở trong một ngọn núi, bây giờ nó trở thành cảnh đẹp ngay trước mắt.
Đúng vậy lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện chân núi có thể mặc áo cộc tay, trên đỉnh núi lại có tuyết bay xuống.
Bỗng nhiên, Lư Yên hưng phấn kêu lên: “Tuyết rơi, bên kia có tuyết rơi.”
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn vùng núi cách đó không xa, bông tuyết bay phấp phới lên trên thảm thực vật không biết tên trải khắp cao nguyên này.
Cô gặp được tuyết tháng tám. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười
2. Gương Vỡ Không Lành
3. Ngọn Lửa Rực Cháy
4. Con Kiến Hôi
=====================================
Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi nhảy xuống xe, giơ tay đón lấy những bông tuyết.
Cảm giác man mát lành lạnh làm cho cô cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Thành phố T là thành phố năm ở bờ biển phía nam của nước Z, nơi đó một năm bốn mùa như xuân, cho đến bây giờ vẫn chưa từng có tuyết.